Tôi lấy anh khi cả hai đều ở lứa tuổi chín chắn, vững vàng cả về tư tưởng lẫn tài chính. Đó là kết thúc đẹp cho mối tình kéo dài 3 năm của chúng tôi.
Lúc còn chưa lấy nhau, vì những xung đột mà hai đứa đã dăm lần bảy lượt bỏ nhau nhưng không được. Khi kết hôn, tôi tâm niệm, vì yêu nhiều nên không thể bỏ, lấy nhau rồi nhiều thứ có thể sẽ thay đổi, hai đứa sẽ phải cùng cố gắng cho hạnh phúc gia đình.
Nhưng thực tế hơn bảy năm qua đang làm tôi tỉnh ngộ ra, rằng bản tính con người là không thể thay đổi. Người yêu tôi lúc chưa cưới là người yêu cuồng, hay ghen và nóng giận. Mấy năm yêu nhau, tôi đã từng nếm trải vài cái bạt tai hay bóp cổ vì những lý do khá "trời ơi". Đó là lý do chính của những lần cãi vã, chia tay và lại xin lỗi với làm lành.
Sau khi cưới vài tháng, tôi mang bầu. Chồng cũng quan tâm chăm sóc nhưng theo kiểu hứng lên thì làm và hay đòi hỏi chuyện ấy. Những lúc nghén hay mệt nhọc, tôi vẫn phải làm lụng việc nhà, tối đến chỉ muốn lăn ra ngủ nhưng chồng thì lại muốn yêu. Suốt thời gian mang thai, tâm lý của tôi cực căng thẳng vì mệt mỏi và lo cho cái thai trong bụng bị ảnh hưởng. Chuyện ái ân nói chính xác với tôi là một cực hình. Đã có lần, vì từ chối quyết liệt mà anh lại dùng tay chân để hành xử với vợ đang mang bầu. Khi đó, tôi hận lắm, đã tuyên bố là "Tôi sẽ bỏ đứa con này và con tôi không cần một người cha như thế!" nhưng bản năng làm mẹ không cho phép tôi làm điều đó.
Rồi tới lúc con ra đời, chồng có yêu con thì cũng chỉ chơi với con mươi mười lăm phút chứ không bế bồng chăm bẵm. Mọi việc chăm con từ ngày tới đêm đều do mình tôi cặm cụi, kể cả lúc con bị bệnh hay bản thân mình đau ốm. Chăm con là thiên chức của người mẹ, cực nhọc hơn nữa tôi cũng sẽ làm nhưng điều tôi chán nản là chồng đã không san sẻ với vợ mà tiếp tục hành hạ tôi mỗi đêm. Tình cảnh bên này con khóc đòi, bên kia chồng tòm tem cứ diễn ra như cơm bữa làm tôi gần như rồ dại. Không chiều chồng thì anh lại như con thú hoang với bản năng giận dữ, sẽ tìm đủ mọi cách để hành hạ tôi, kể cả việc đánh chửi. Mới nói yêu đó nhưng có thể chửi tục ngay. Mới cưng chiều đó nhưng cũng mạnh tay bạt tai hay giật tóc liền. Không những thế, nếu nhu cầu không được thỏa mãn, chồng tôi sẽ bực dọc và trút giận dữ vào mọi cư xử sinh hoạt hàng ngày. Bát đĩa, đồ dùng trong nhà không phải chỉ xô xệch mà nhiều lúc đã vỡ tan tành.
Mang bầu đứa thứ hai là thời gian tôi bị trầm cảm nặng nề. Tôi không muốn duy trì cuộc hôn nhân này nhưng không có cách nào thoát ra được. Vì thế, tôi không muốn sinh con vì sợ con phải sống trong một gia đình không hạnh phúc...
"Kịch bản" cuộc sống của tôi lại lặp lại như khi tôi mang thai và sinh con đầu lòng. Tôi đã nhiều lần đề nghị ly hôn nhưng chồng tôi không chấp nhận. Anh còn dọa giết cả nhà nếu tôi cứ cương quyết chia tay.
Suốt ngần ấy năm qua, tôi như người bị chôn sống trong chính ngôi nhà của mình. Tôi trở thành một cái xác không có hồn. Tôi chỉ còn có thể cười với hai thiên thần nhỏ bé của mình mỗi tối. Ba mẹ con tôi lúc nào cũng rủ rỉ với nhau và hai đứa bé vô cùng sợ hãi mỗi khi bố nó nổi khùng. Tuy vậy, hai đứa con là "lá chắn" bảo vệ mẹ vì khi chúng quấn quýt với tôi thì chồng tôi cũng e dè hơn trong việc "xuống tay" với vợ.
Nghe thêm tâm sự của độc giả Bán vợ cho bọn buôn người
Hôn nhân quá căng thẳng, tình cảm của tôi bị tận diệt, cảm xúc của tôi bị đóng băng hoàn toàn. Chúng tôi đã có thời gian ở cùng nhà nhưng ly thân vài tháng. Rồi có lúc mệt mỏi quá, tôi lại buông xuôi... Chỉ nghĩ dại, nếu tôi kiên quyết bỏ chồng, trong lúc mất kiểm soát, mẹ con tôi lại có mệnh hệ gì...
Khi tới cơ quan, tôi cố gắng cất nỗi niềm riêng, giữ sự vui vẻ và lịch thiệp cần thiết để làm việc. Nhưng chồng tôi lại cho rằng, tôi trang điểm ăn mặc đẹp là để cua giai, mọi lời nói bình thường của tôi với bạn bè hoặc đồng nghiệp nam đều bị chồng liệt vào dạng "chối tai" và "không thể chấp nhận"... Những cơn ghen vô cớ tăng dần theo sự căng thẳng trong mối quan hệ vợ chồng.
Dù đã ly thân nhưng do giấu hai bên gia đình nên trong nhiều việc chúng tôi vẫn phải đi cùng nhau. Mới đây, khi cùng đi giải quyết một việc bên ngoại, chồng tôi lại kiếm cớ gây sự với tôi trên đường. Anh bảo rằng, dù tôi có thế nào thì anh cũng không bao giờ chấp nhận đơn ly hôn vì anh vẫn yêu tôi. Vừa như van lơn, vừa như trách móc chửi mắng, anh lôi đủ mọi thứ chuyện cũ mới ra để nói và không chở tôi tới nơi cần tới. Anh lái xe vào một nhà nghỉ và lôi xềnh xệch tôi lên phòng. Anh lao vào tôi như một kẻ điên khùng bất chấp sự phản kháng và tôi là người vợ bị chồng hiếp dâm thảm hại cùng cực nhất.
Rồi sau đó, chồng tôi khóc, khóc nức nở. Anh bảo anh không muốn tôi bỏ anh, anh đã hết sức chịu sự lạnh lùng của tôi. Anh không muốn tiếp tục phải ly thân, muốn tôi yêu anh, muốn tôi vì gia đình mà suy nghĩ lại...
Tôi đã hóa đá. Tôi tủi nhục và bất lực ghê gớm. Tôi cần chồng, cần cha cho hai đứa con của tôi nhưng tôi biết mình không còn yêu anh. Trái tim đã câm lặng còn tôi thì không thể nào làm cho nó ấm lại. Tôi biết, mình bất lực. Còn anh, chắc gì anh đã thay đổi. Yêu nhau 3 năm, cưới nhau hơn 7 năm, mười năm qua anh đã chứng minh cho tôi rằng máu có thể thay nhưng bản chất con người là không bao giờ thay đổi.
Tôi phải làm sao để thoát khỏi tình trạng này? Liệu tôi có nên cậy nhờ tới pháp luật?
Theo Megafun