Khi nhìn bà run run, móm mém ăn bát cơm con dâu nấu, tôi có lúc không đành lòng chạy ra ngoài khóc rưng rức. Và đã từng có lúc tôi thấy nước mắt mẹ chồng tôi nhỏ từng giọt hoà với những thìa cơm bà đang ăn.
Sinh ra trong gia đình bình thường, mẹ chạy chợ, bố chỉ là công chức nhà nước nên tôi không phải người con dâu có kinh tế, có gia đình danh giá như nhà chồng tôi.
Bản thân tôi cũng chỉ học hành bình thường chứ không có bằng cấp cao và giỏi giang như chồng tôi. Thế nên ngay từ đầu tôi đã bị nhà anh ấy coi thường và nhất mực không chấp nhận. Tuy vậy vì anh tương đối hiền lành, công việc ổn định và 2 đứa hợp tính hợp nết nhau nên bạn trai đã hết lòng hết sức, thậm chí chấp nhận cưới tôi dù bố mẹ anh không đồng ý. Và đám cưới diễn ra bình thường. Nhà tôi chả có tội gì nên vui vẻ thoải mái còn nhà chồng thì hằn học ra mặt.
Những ngày tháng sau đó ở nhà chồng là chuỗi ngày cay đắng của tôi. Bố mẹ chồng lẫn chị chồng thường xuyên chì chiết tôi mọi việc, xét nét từng chút một và nhất là mẹ chồng thấy các con hạnh phúc, con trai yêu chiều vợ là bà càng ghét tôi.
Nhà chồng tôi được cả bố mẹ chồng và chị chồng đều khó tính, ghê gớm một cách khác người. Họ không chửi bới ra miệng những cách mà họ thể hiện thái độ thì khinh khỉnh, nói câu trước câu sau xiên xẹo, xúc phạm tôi và gia đình làm tôi vô cùng đau khổ.
Tôi có cảm tưởng tôi phải uống một liều thuốc ngủ thì mới quên đi những sự dày vò xúc phạm của nhà chồng. Họ hàng nhà chồng tôi thì rất tốt, yêu thương và ủng hộ chúng tôi nhưng bố mẹ chồng bởi quá yêu con trai, yêu một cách ích kỉ nên tôi là người hứng chịu tất cả.
Cha mẹ tôi đúng là không phải giáo sư tiến sĩ như nhà chồng nhưng sống hiền lành nề nếp chứ không khinh người và bị mọi người xa lánh như nhà chồng. Tôi không cho ai quyền được xúc phạm tới cha mẹ mình cả. Và đó là giọt nước tràn ly khi một lần bố mẹ chồng nói cha mẹ tôi chỉ là loại đầu đường xó chợ.
Mọi uất ức dồn nén từ lâu nên tôi đã nói thẳng với bố mẹ chồng rằng: "Dù cha mẹ con có bán rau hay làm nông dân đi chăng nữa thì bố mẹ cũng không nên xúc phạm người khác như vậy. Bố con chỉ có bằng đại học, mẹ con chỉ học hết cấp 2 nhưng ít nhất bố mẹ con chưa từng xúc phạm, khinh thường người khác như bố mẹ dù bố mẹ là giáo sư".
Rồi bố chồng tôi hầm hầm đập bàn thật to và đi lên gác. Khi chồng tôi về, họ đã nói con dâu mất dạy dám cãi bố mẹ chồng, phải từ mặt. Vì hiểu rõ tính cha mẹ nên chồng tôi cũng không quá bất ngờ, còn tôi từ lâu đã chuẩn bị tinh thần ở riêng rồi. Ở nhà chồng tôi như một ô sin chính hiệu mà còn bị chê bai từ nấu ăn đến mọi việc khác dù vốn tôi là con nhà lao động việc nhà đảm đang khéo léo từ nhỏ.
Vậy là vợ chồng tôi ra riêng. Dù nhà chồng giàu có nhưng chúng tôi đã đi thuê nhà để sống. Điều may mắn với tôi hơn cả là có người chồng biết đúng sai và thương yêu vợ nhất mực.
Chúng tôi ở riêng thoải mái nên tôi đã dính bầu ngay sau đó. 3 năm tôi sinh 2 đứa con một gái một trai đẹp đẽ giống y hệt bố. Hai lần tôi sinh nở, nhà chồng không một ai đến, không một ai hỏi thăm. Chồng tôi về không vào nhà, gọi điện họ không bắt máy.
Khi con cứng cáp, tôi đánh liều đưa con về nhà chồng. Nhưng dù thấy cháu nội mà không bà đuổi tôi không thương tiếc, đóng cửa và đi vào nhà. Tôi không rơi một giọt nước mắt nào bởi trong lòng tê tái và thực sự khinh bỉ cái cách đối xử ấy của những con người luôn tự hào mình có học.
Thời gian cứ thế trôi đi, khi con tôi 4 tuổi mới được biết mặt ông bà, mà họ chỉ nhận cháu chứ không nhận con dâu. Họ cũng chưa hề biết vợ chồng con cái tôi ăn ở thế nào, ra sao. Cũng vì hơn 60 tuổi thấy người ta cháu chắt đầy đàn nên ông bà nhận cháu mà thôi.
3 năm liền nhà chồng chỉ nhìn tới cháu chứ không hề nhìn tới tôi. Lúc này việc ấy với tôi đã không còn quan trọng. Tôi chỉ thương chồng tôi khó xử và thương cha mẹ tôi xót con mà thôi. Những sự xúc phạm, hành hạ tinh thần của nhà chồng với tôi chưa bao giờ cũ, luôn văng vẳng bên tai như vừa mới đây nên với tôi được sống riêng thế này đã là quá hạnh phúc.
Tuy vậy, trẻ cậy cha già cậy con, cũng tới ngày bố mẹ chồng tôi già cả ốm đau. Vì chỉ có người con trai duy nhất nên vợ chồng tôi lại phải về ở chung. Mới đầu là chúng tôi mua nhà gần nhà ông bà để tránh va chạm. Nhưng khi bố chồng yếu, mẹ chồng lẫn thì bắt buộc chúng tôi phải về ở chung một nhà.
Lúc này cha mẹ chồng đã biết tự ngượng với bản thân mình lắm rồi khi mà nhìn lại vợ chồng con cái chúng tôi sống hạnh phúc, ăn nên làm ra. Nhưng thú thực lòng tôi vẫn vô cùng chua chát. Khi nhìn ông bà là tôi lại nhớ về những sự cay nghiệt xúc phạm của nhà chồng.
Bố chồng tôi lẫn, ăn đâu vệ sinh ra đó, thi thoảng tự nhiên hỏi tôi là ai. Tôi đáp, con là con dâu của bố mà... Cứ thế rồi có lúc ông thần người ra và chảy hai hàng nước mắt. Nhà tôi có thuê một giúp việc để chăm sóc riêng cho ông khi vợ chồng tôi đi làm. Còn bình thường tôi và chồng vẫn chăm sóc là chính.
Mẹ chồng vẫn có khoảng cách với tôi do những gì bà gây ra đã làm mất hết tình cảm từ tôi cũng như ngượng nghịu từ bà. Khi nhìn bà run run, móm mém ăn bát cơm con dâu nấu, tôi có lúc không đành lòng chạy ra ngoài khóc rưng rức. Và đã từng có lúc tôi thấy nước mắt mẹ chồng tôi nhỏ từng giọt hoà với những thìa cơm bà đang ăn.
Bố chồng tôi ra đi khi ngoài 70 tuổi thì cũng là lúc mẹ chồng tôi già hơn và cũng lẫn rất nhiều. Bà lúc tỉnh lúc không, thỉnh thoảng cứ nói lảm nhảm những điều tôi không hiểu. Có lúc bà khóc ầm nhà lên, chửi bởi quát tháo tôi và cũng có lúc bà im lặng cả ngày.
Một ngày tôi đi làm về vào phòng thăm bà thì thấy bà đang nằm trong chăn, miệng nhai nhai thứ gì dó. Tôi đến bên cnạh gọi mẹ và bỏ chăn ra để nắn bóp chân tay cho bà thì thấy hãi hùng khi bà đang ăn chính phân mình đi đại tiện ra.
Thật là đau khổ, tôi vội vàng đưa bà đi rửa tay và vệ sinh nhưng bà không đồng ý, cứ bóp nát và đưa vào miệng để ăn. Tình trạng ấy vẫn diễn ra khi không có mặt con cái hay giúp việc.
5 năm nữa trôi qua như thế và cũng tới ngày mẹ chồng tôi về với tổ tiên. Cuộc đời làm dâu của tôi vậy là diễn ra chỉ hơn mười năm nhưng biết bao cay đắng, vất vả. Tôi cũng như bao chị em khác chả thể chọn được cha mẹ chồng nên xác định làm dâu có thế nào phải chịu. Nhưng những năm cuối đời của cha mẹ chồng tôi ít nhiều là một minh chứng cho điều gọi là nhân quả trên đời này.
Đáng ra ông bà đã rất hạnh phúc khi có những đứa con ngoan, vợ chồng con cái vui vẻ thuận hoà, khoẻ mạnh thì ông bà đã không cảm nhận, hưởng thụ điều đó ngay khi còn tỉnh táo, tới khi già lẫn đi rồi thì chả biết gì nữa. Những gì diễn ra với bố mẹ chồng luôn ám ảnh tôi. Sự cay nghiệt, khó tính bắt bẻ, xúc phạm của ông bà và cái cảnh ông bà nằm kiệt giường liệt chiếu, ăn những thứ bẩn thỉu nhất của con người luôn hiện lên trong tôi.
Sống ác với con nên ông trời quả báo, miệng nói những lời tổn thương người khác nên cũng đến lúc tự chuốc lấy những gì bẩn thỉu. Quá đắng cay, quá tàn nhẫn và cũng thật tội nghiệp. Tuy không còn phải làm dâu nhưng nghĩ về nhà chồng tôi vẫn khóc. Khóc vì thương thân mình từng bị xúc phạm và cả vì thương ông bà. Dù sao đó cũng là bố mẹ chồng mình, mình đã từng chăm sóc cận kề mấy năm trời.
Câu chuyện của tôi không hiếm trong xã hội, vì tôi từng thấy rất nhiều người già có kết cục như thế. Chỉ mong rằng khi còn sống bên nhau, dù không yêu quý nhau chúng ta cũng dừng làm khổ nhau, già cậy con ai mà không ở bên con cháu khi già cả. Đối xử tử tế được con cháu báo hiếu thì sẽ tự hào. Còn ngược lại ác với con dâu rồi tới lúc lại nhờ nó mà mình ăn miếng cơm ngon, uống viên thuốc bổ thì chỉ càng bẽ bàng mà thôi.
Tôi đã đúng khi nghe lời cha mẹ dặn rằng phải tận tâm và cố gắng chịu đựng cha mẹ chồng, mình chọn chồng thì phải chấp nhận những gì thuộc về anh ấy. Cha mẹ chồng đến lúc nhăm mắt xuôi tay không trách móc được tôi gì cả, chồng tôi cũng không trách được vợ điều gì khi tôi bỏ qua mọi sự đau khổ để cùng anh ấy chăm sóc các cụ. Tôi chỉ rút ra được bài học về sự nhẫn nhịn, về ác giả ác báo trong đời. Chẳng đến hôm nay thì đến ngày mai, đừng ai sống cay nghiệt để rồi gặp điều không hay ở cái tuổi đáng ra được hưởng thụ như cha mẹ chồng tôi.