Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng, tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này.
Kính gửi chuyên mục!
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật của tôi. Có thể mọi người không tin vì câu chuyện có nhiều tình tiết trùng hợp đến kì lạ hoặc sẽ chê cười tôi vô đạo đức. Nhưng xin chuyên gia hãy cho tôi một lời khuyên trong trường hợp này, tôi thật sự nghiêm túc cầu khẩn.
Vì say rượu, tôi cũng đã lỡ tâm sự rằng tôi đã từng rất yêu anh và sẽ yêu đến suốt đời. Ảnh minh họa. |
Tôi có một cô bạn thân từ thuở nhỏ. Khác với tôi, cô ấy xinh xắn theo kiểu hiền lành dễ thương, còn tôi hơi gai góc và mạnh mẽ. Ra trường, cả hai chúng tôi đều được cùng vào làm một công ty. Tôi đã tự thi tuyển bằng chính thực lực của mình còn bạn tôi vì muốn được bên cạnh tôi nên đã xin gia đình chạy vào đó.
Làm được một năm thì cô bạn tôi hăm hở thông báo cho tôi một bí mật nhỏ về người mà cô ấy đang có cảm tình. Oái ăm là người đó chính là người tôi thầm thương trộm nhớ từ cả thời đại học. Không nói các bạn cũng biết, người đó chính là động lực để tôi dự tuyển vào công ty này.
Xin nói một chút vì sao tôi yêu đơn phương người đó lâu như vậy nhưng chưa hề nói ra. Tôi hơi khô khan, tôi không thường tâm sự mà luôn giữ kín tình cảm. Nếu có thích ai tôi cũng không dám bộc bạch vì sợ người đó từ chối. Hơn nữa, người mà cả tôi và bạn tôi đem lòng yêu mến lại sống khép kín và coi trọng sự nghiệp. Những trang nhật ký trên blog tôi ngày xưa và Facebook bây giờ đều để chế độ private và luôn nhắc đến tên người ấy.
Khi nghe cô bạn nói ra tên người đó, lòng tôi đắng chát nhưng không để lộ ra. Tôi còn khuyến khích bạn mình thổ lộ và chủ động cưa người đó. Đêm về, tôi bó gối ngồi khóc trong bóng tối. Tôi vừa muốn cô bạn mình tỏ tình thành công, lại có chút nhỏ nhen mong người kia từ chối.
Ngày hai người công khai yêu nhau, tôi về đọc lại hơn trăm trang nhật ký và bài viết của mình cho người đó rồi ngồi xóa trong nước mắt. Tôi thật sự rất đau khổ. Có đôi lúc tôi oán trách bạn mình. Tôi đã giấu người đó trong tim đến 4 năm mà cuối cùng cô ấy cũng tìm ra và tước mất. Tôi nghĩ mình đã thật sự chết đi, không bao giờ có thể rung động với ai lần nữa.
Vì làm chung công ty, mỗi khi nhìn hai người âu yếm, vết thương đó như bị một lưỡi dao cùn cứa đi cứa lại tứa máu, tôi cứ thế trốn vào toilet khóc. Một thời gian sau, mặc dù nỗi đau chưa hề nguôi ngoai nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra hai người đó mới thật sự là dành cho nhau.
Hai năm sau, người đó và bạn tôi cưới nhau. Trong lễ cưới, cô bạn tôi vì quá hạnh phúc nên xúc động khóc. Tôi ở bên cũng khóc. Lúc nhìn người đó trên hôn trường, tôi đã không thắng nổi trái tim yếu ớt của mình. Có vẻ, tôi đang khóc mừng cho hạnh phúc của bạn, nhưng điều đó chỉ đúng 20%, 80% còn lại tôi đã khóc cho tôi. Trong làn nước mắt, tôi đã mơ vị trí bên cạnh anh là tôi chứ không ai khác. Nhưng sợ tính ganh ghét ẩn sâu trong bản năng nổi lên, tình bạn đã giúp tôi chiến thắng nỗi mất mát này, tôi kiên quyết không bắt tay với quỷ dữ.
Nửa năm sau, trong một lần tôi và người đó được điều đi công tác. Tôi đã cố tình lảng tránh anh nhưng con tim đang khô héo cứ thôi thúc gần anh thêm chút nữa. Và chúng tôi đã xảy ra chuyện đó. Vì say rượu, tôi cũng đã lỡ tâm sự rằng tôi đã từng rất yêu anh và sẽ yêu đến suốt đời. Lúc thức dậy bên anh, anh rất buồn và nói với tôi: “Thích anh lâu sao không nói, bây giờ xin em vứt bỏ tình cảm đó đi, nếu không cả ba sẽ cùng khổ”.
Câu nói đó làm tôi tự ái, tôi đâu cần tranh giành anh với bạn tôi đâu. Tôi biết thân phận mình nên đã lúc nào xen vào hai người. Chuyện ngủ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, duy nhất và mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Nhưng cuộc sống của tôi chưa kịp trở lại bình thường thì hai tháng sau anh đột ngột ra đi vì Tai nạn giao thông. Ngày đưa anh về với lòng đất, bạn tôi đã nhảy xuống mộ đòi được chết cùng anh. Tôi cũng ước mình được quyền làm như thế. Tôi chưa bao giờ muốn sở hữu anh, nhưng tôi muốn anh tồn tại trên đời này để tôi dõi theo và tự hân hoan với tình cảm của chính mình. Nhưng anh lại một lần nữa, vuột xa hơn cả tầm tay.
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này. Tôi hạnh phúc như được hồi sinh. Đứa con trong bụng giúp nguôi đi nỗi nhớ như xé lấy ruột gan tôi. Hiện tại, chưa ai biết điều này cả.
Tôi khéo léo hỏi bạn mình có giữ được gì của anh không nhưng cô ấy bảo không hề có. Như vậy chỉ có tôi là đang giữ giọt máu của anh. Điều đó làm tôi lo lắng và khó xử. Tôi chắc chắn sẽ giữ và sinh đứa con quý giá này. Nhưng còn về phía bạn tôi và gia đình anh ấy? Anh ấy là con một, bố mẹ anh hẳn sẽ rất sung sướng khi biết tôi có con với anh, cho dù tôi chẳng có danh phận gì.
Nếu tôi nói với họ, họ sẽ biết ơn và giữ tôi. Nhưng còn về phần bạn tôi? Nói thẳng ra thì đây là một sự phản bội hèn mạt, người dan díu với chồng cô ấy không ai khác lại là tôi, một người bạn thân từ tấm bé không khác gì chị em? Trong chuyện này bạn tôi là người đau khổ nhất phải không?
Tôi đang hân hoan với đứa con trong bụng tuy không ngớt lo lắng cho bạn mình. Tôi phải làm sao với cô ấy đây? Tôi là một đứa phản bội bạn bè, nhưng trong trường hợp này, khi anh ấy đã mất, liệu tôi có được tha thứ hay không? Rồi tôi sẽ sinh con với lý do gì? Sẽ thông báo hay không cho gia đình anh ấy?
Q.T.L.T. (24 tuổi, ngụ TP. Hà Nội)