Việc hôn nhân của Nam và Trinh chưa bao giờ được bà Duyên ủng hộ. Tuy nhiên, vì Nam dứt khoát chỉ lấy mình Trinh nên bà đành chấp nhận.
Nam là người Hà Nội, cũng chẳng phải gốc gác Tràng An nhưng cái hộ khẩu ở nơi đất chật người đông này cũng có giá ghê gớm.
Trong khi đó, Trinh xuất thân con nhà nông dân, bố mẹ cô quanh năm chỉ có ruộng đồng nhưng vẫn cố gắng nuôi các con ăn học, trưởng thành.
Trinh và Nam nên duyên sau khi đi bê tráp cho một người bạn. Cả hai nhanh chóng cảm mến và tính chuyện tương lai.
Ngày Nam giới thiệu về bạn gái của mình với mẹ, bà Duyên đã tỏ ra không ưng ý vì bà muốn anh lấy vợ gần. Nói thẳng ra là lấy vợ người Hà Nội cho tiện đủ mọi đường.
"Giờ còn chưa con cái, chưa khó khăn vất vả chưa biết ấy thôi. Sau này Tết nhất, giỗ chạp… còn về quê vợ xa xôi, lúc ấy mới thấy mình dại" – bà Duyên vẫn khuyên nhủ Nam như vậy.
Ảnh minh hoạ. |
Tuy nhiên, vì Nam quyết tâm chỉ lấy Trinh làm vợ, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Bà Duyên chấp nhận cuộc hôn nhân của con trai nhưng trong lòng không lấy gì làm thoải mái.
Cũng bởi không ưa con dâu ngay từ đầu nên cuộc sống của Trinh ở nhà chồng không hề dễ thở một chút nào. Không chỉ mẹ chồng mà bố chồng cũng khó tính.
Họ xét nét con dâu chút một, dù Trinh cố gắng thế nào cũng chẳng được mọi người công nhận.
Thế nhưng, điều mà Trinh cảm thấy uất ức nhất chính là việc bố mẹ chồng luôn miệng chê bai người nhà quê, nói thẳng ra là chê bai bố mẹ đẻ của cô.
Có lần, Trinh thắt lòng khi nghe mẹ chồng nói chuyện với bác hàng xóm về chuyện nhà cô nghèo rớt mùng tơi.
"Khổ thân tôi có mỗi thằng con trai lại lấy ngay đứa nhà quê, nhà nghèo rớt mùng tơi luộc không có một cái gì, bao nhiêu đứa xinh xắn, khá giả giới thiệu cho thì không chịu.
Ôi giời ơi, đến là chán cô ạ" – mẹ chồng Trinh than thở.
Một hôm, Trinh bận họp nên tối muộn mới về đến nhà, mệt quá, cô tắm rửa rồi đi ngủ mà quên không giặt quần áo cho cả nhà.
Sáng hôm sau, còn đang lơ mơ ngủ, Trinh đã nghe tiếng mẹ chồng lanh lảnh chì chiết con dâu.
Sẵn uất ức lâu ngày, chuyện bé mà mẹ chồng thích xé ra to, Trinh liền phản ứng: "Mẹ ơi, hôm qua con đi làm về mệt quá nên quên, lát con sẽ mang giặt, chuyện có gì đâu mà sáng sớm ngày ra mẹ đã ầm ĩ lên như thế".
- "À chị giỏi thật ấy, tôi nhắc nhở chị cho chu toàn việc nhà cửa mà chị lại bảo tôi ầm ĩ. Chị không giặt được thì chị bảo tôi một tiếng để tôi làm".
- "Vâng con xin lỗi mẹ, lần sau con rút kinh nghiệm" – nói rồi Trinh quay luôn vào trong phòng nhưng bà Duyên chẳng để yên.
(Ảnh minh họa) |
- "Chị sai lè lè ra chị lại còn thái độ này nọ với tôi à?
Đồ con dâu mất nết, đúng là bố mẹ chị không biết dạy chị cho nên chị không biết trên biết dưới gì cả. Để tôi gọi điện cho mẹ chị, nhắc nhở bà ấy giáo dục lại con gái".
Tưởng mẹ chồng chỉ nói dọa vậy thôi, ai ngờ bà Duyên gọi điện cho mẹ Trinh thật.
Bà đứng ngay cửa phòng con trai nhấc máy gọi cho thông gia nói một tràng gay gắt những lời chẳng ra gì.
Thế nhưng lúc sau, không biết mẹ Trinh nói lại thế nào mà bà Duyên im bặt, không nói được câu gì rồi ngượng ngùng tắt điện thoại, tức tối đi xuống dưới nhà.
Gọi lại cho mẹ Trinh mới biết, hóa ra lúc nãy mẹ cô đã nói chuyện Nam thất nghiệp bấy lâu nay. Kinh tế hai vợ chồng phụ thuộc cả vào cô.
Bà Duyên không biết điều này nên không ngừng coi thường con dâu, khinh thường cả nhà thông gia ra mặt. Thế nhưng lúc bị nói lại thì bà chỉ biết ngượng chín mặt mà không nói thêm được lời gì.