Càng ngày em càng trở nên chai sạm và lì lợm. Em vô cảm với anh. Chúng em sống chung một nhà, ăn cùng một mâm nhưng ngủ khác phòng.
Cho đến giờ phút này khi em ngồi gõ những dòng này thì em không biết mình có thể chịu đựng thêm được nữa không và chịu đựng được đến bao giờ. Em thực sự bất lực và bế tắc trước cuộc sống gia đình của mình.
Em và chồng em cưới nhau được 4 năm và có một con trai 3 tuổi. Em đến với anh sau khi trải qua một cú sốc tinh thần khủng khiếp. Sau cú sốc ấy em trở thành con người hoàn toàn khác. Em quyết định chia tay người yêu cũ. Rồi em lang thang trên các trang mạng để làm quen kết bạn như một kẻ vô định. Rồi em gặp anh.
Sau vài lần trò chuyện, chúng em quyết định gặp nhau rồi yêu nhau. Tình yêu đến dễ dàng quá phải không ạ. Khi yêu, anh là người tâm lý, chu đáo, từng trải và chín chắn, đúng là mẫu người có thể lấy làm chồng. Vì vậy em đã đề cập đến đám cưới sau 1 tháng yêu nhau và anh đồng ý luôn.
Trước quyết định của em bạn bè em ra sức khuyên can vì không ưng anh, anh là người khó gần và nghĩ anh đến với em là vì tiền. Anh đẹp trai, phong độ lại đa tình còn em chỉ là người có nhan sắc trung bình. Nhưng em bỏ qua tất cả và cứ lao đi như con thiêu thân.
Sau đám cưới cuộc sống của em như địa ngục, em biết trao gửi tâm sự thầm kín với ai đây (Ảnh minh họa). |
Đám cưới linh đình diễn ra sau 6 tháng. Ngày chúng em cưới nhau, mẹ em có hứa hẹn rất nhiều và anh cũng biết điều đó. Đó là sai lầm lớn nhất của mẹ em.
Vài ngày sau khi cưới, anh đã đề cập luôn đến lời hứa đó. Anh hỏi đến ngôi nhà mẹ cho, anh hỏi đến số tiền làm vốn. Ngày em cầm tiền về, anh một mực đưa em đi gửi tiết kiệm. Em là đứa yếu ớt, không đủ sức khỏe để làm công việc nặng nhọc, mẹ em biết điều đó nên hy vọng em có dựa vào lãi hàng tháng của số tiền để để sống và chỉ cần làm công việc nhẹ nhàng.
Nhưng sau khi em sinh em bé, chồng em toàn quyền quyết định đến số tiền đó. Và từ đó cho đến nay gần 2 năm rồi em không biết đến một đồng lãi nào. Em dạy hợp đồng tại một trường tiểu học, lương hợp đồng chỉ đủ tiền xăng xe và ăn sáng.
Anh biết điều đó nhưng anh làm ngơ, anh biết em có một chỗ dựa vững chắn nên anh phớt lờ tất cả. Anh nào đâu biết em thà phát điên lên vì tiền, thà cạn sức lao động còn hơn về xin tiền mẹ. Em chạy đôn chạy đáo làm thêm, dạy thêm để lo cho con và chi tiêu trong gia đình.
Ngày bố mẹ gọi các anh em vào viết di chúc, anh cũng có mặt. Sau buổi họp, ngay trên đường đi về nhà anh đã đề cập luôn tới số tài sản thừa kế của em. Chúng em đã to tiếng với nhau và em cũng nặng lời với anh.
Anh tỏ ra khó chịu khi em ko làm theo ý nguyện của anh. Anh luôn nói anh lấy em không phải vì tiền, em luôn tin điều đó, em không nghi ngờ anh bất cứ gì cho dù anh có những hành động trái ngược với lời nói của anh.
Ngày mới quen em, anh nói anh làm phó giám đốc cho một tập đoàn lớn. Nhưng thực ra anh làm phó giám đốc thuê cho 1 công ty tư nhân lương 3 cọc 3 đồng, chẳng đủ anh tiêu. Cưới em sau 2 tháng anh bỏ luôn việc ở nhà sống dựa vào tiền lãi hàng tháng. Và em giật mình khi anh có tham vọng tuyển dụng và công an trong khi anh chỉ có tấm bằng cao đẳng công nghệ thông tin.
Anh ngỏ lời với mẹ về số tiền tuyển dụng. Vì thương con nên mẹ lại bỏ ra số tiền 400 triệu cho anh lo việc. Và như vậy như một thanh niên quèn anh có nhà đẹp để ở, có xe đẹp để đi, có việc ổn định để làm. Có thể nói anh có tất cả những gì cần có mà nhiều người có làm cả đời cũng ko có được. 6 tháng đầu thử việc lương chẳng được là bao anh nói để anh giữ anh tiêu em thương anh nên anh đòi hỏi.
Ngày anh nhận quyết định tuyển dụng chính thức, em hỏi lương anh được bao nhiêu. Anh nói khoảng 4-5 triệu, em bảo vậy đưa cho em 3 triệu để chi tiêu, anh nói sao nhiều thế. Em bảo vậy 2,5 triệu anh ậm ừ không nói gì. Nhưng cho đến giờ phút này 1 nghìn cũng không có. Cho đến bây giờ, khi anh có việc làm rồi em vẫn phải nuôi anh.
Nhưng tất cả những điều đó không là gì cả, em có thể chịu đựng tất cả khó khăn, áp lực vật chất. Cái mà anh làm em mệt mỏi nhất là áp lực về tinh thần. Chúng em cưới nhau được 4 năm thì số ngày chúng em giận nhau còn nhiều hơn số ngày chúng em vui vẻ. Cứ mỗi lần to tiếng với nhau xong là anh lại giận dỗi không nói gì đến cả tháng.
Thời gian đầu em cũng chọc ghẹo để làm anh cười, ngồi nói chuyện, chủ động làm lành trước. Nhưng việc anh giận giỗi rồi sưng mặt lên giường như là bản chất. Nhiều lúc em không biết mình đã lầm sai gì mà nhìn vào mặt anh đã thấy anh sưng mặt lên rồi. Quá nhiều lần như thế em không thể chạy theo mà làm lành mãi.
Càng ngày em với anh như hai cực nam châm, càng gần nhau càng đẩy nhau. Chúng em quá trái ngược nhau về tính cách, quan điểm sống và cả suy nghĩ. Chúng em không tìm được tiếng nói chung trong đời sống gia đình. Nhiều làm cãi nhau với anh em áp lực đến hét lên như một kẻ mất tri giác. Em lang thang trên hành lang trường học chỉ muốn nhảy xuống để kết thúc tất cả nhưng con em chợt xuất hiện em chợt bừng tỉnh.
Anh cận thận, sạch sẽ, cầu toàn đến hoàn hảo. Anh đòi hỏi em phải sống và thay đổi như anh. Anh muốn nhà lúc nào cũng phải sạch sẽ, gọn gàng mặc dù có trẻ nhỏ. Khi em mệt chưa dọn được nhà, anh sai em dọn nhà như người ở. Trong khi đó chẳng bao giờ anh cầm đến cái chổi lau nhà.
Anh luôn muốn con phải được chăm sóc chu đáo trong khi từ lúc nó được sinh ra anh chưa mua cho con một hộp sữa, chưa đút cho ăn 1 thìa cháo, chưa tắm cho 1 lần, chưa chơi với con một giờ nào. Hễ em có làm con ngã hay đau chỗ nào, anh đay nghiến chì chiết. Sau mỗi lần xung đột anh luôn tìm người phải chịu trách nhiệm và nhận lỗi, còn em chuyện đã xảy ra rồi thì thôi, rút kinh nghiệm lần sau. Sau mỗi lần xung đột anh đều bảo lỗi là của em. Em cũng chấp nhận.
Anh đa nghi hơn tất cả những người em biết. Anh quản lý em từ giờ giấc đi làm, đi chơi cho đến điện thoại và trang face cá nhân. Anh khó chịu và hỏi cặn kẽ khi có bạn nam cũ hay người khác giới gọi điện. Anh ko cho em đi chơi hay gặp gỡ tụ họp tại nhà đồng nghiệp nam. Anh giận giỗi sưng mặt ko nói gì khi em đi làm về không đúng giờ.
Anh căn giờ cho em đi cưới hay bất kỳ đâu. Anh nghi ngờ với cả những câu chuyện vui đùa trên mạng với người khác giới. Anh kiểm tra điện thoại, thậm trí còn lên tận tổng đài kiểm tra điện thoại của em. Anh nói em không đáng tin cậy. Anh nói chính em làm anh nghi ngờ như thế. Em nhìn lại mình thì thấy đúng là chính em làm cho anh nghi ngờ.
Thời gian đầu sau khi cưới, người yêu cũ có gọi điện cho em hỏi thăm vài lần, vì biết tính anh hay ghen nên em không nghe máy, có lúc anh bảo nghe, em có nghe nhưng không nhiệt tình. Vài lần em nói chuyện với bạn cũ về người ấy trên yahoo, anh biết được. Những điều đó làm cho anh nghi ngờ.
Nhưng từ đó cho tới giờ em ko hề có liên lạc gì với con trai nhưng anh vẫn nghi ngờ em. Có lần bạn trai em gọi điện chẳng biết chuyện gì về kiểm tra điện thoại thấy số lạ cũng ghen. Gần đây nhất em có nói chuyện với chồng của một chị đồng nghiệp trên mạng, câu chuyện tán tỉnh vui vẻ, anh cũng ghen.
Nhiều lần em tâm sự với anh, nhưng cả hai không tìm được điểm chung, khoảng cách ngày càng hiện hữu (Ảnh minh họa). |
Anh điên cuồng nghi ngờ người kia và em có quan hệ mờ ám. Anh sợ mất mặt với đồng nghiệp của anh. Rồi anh vào trang của em chửi bâng quơ. Anh luôn muốn đẹp mặt anh, anh luôn dặn em không được làm anh mất mặt. Em cũng ko nghĩ chuyện đó có thể làm anh mất mặt với đồng nghiệp của anh.
Nhiều lần cãi nhau anh còn lôi luôn cả bố mẹ em vào, em cũng bỏ qua. Anh chửi em, coi thường em em cũng bỏ qua. Có những lúc anh buông cho em những câu làm em tổn thương sâu sắc. Càng ngày em càng trở lên chai sạn và lì lợm. Em vô cảm với anh.
Chúng em sống chung một nhà, ăn cùng một mâm nhưng ngủ khác phòng. Em sợ nằm cạnh anh lắm. Giờ em không còn cảm giác gì với anh, kể cả chuyện ấy. Em trở nên lãnh cảm từ bao giờ em cũng không biết. Em không biết nên làm gì. Em tiếp tục sống trong im lặng và sự vô cảm như vậy để con dược có bố có mẹ hay ra đi để được thanh thản.
Em bế tắc quá và em bất lực rồi. Mong chuyên gia cho em lời khuyên. Em chân thành cảm ơn.
T.T.T.H (Hà Nội)
Chuyên gia Tư vấn trả lời:
Trường hợp lấy đại một người chồng sau khi khủng hoảng để trả thù người yêu phần nhiều là bất hạnh tương tự như trường hợp của em. Càng ngày em càng nhận ra bản tính tồi tàn, lợi dụng của chồng em, em càng khinh bỉ và lãnh cảm nặng hơn với chồng.
Điều đó không phải chồng em không nhận ra mà là chấp nhận như sự đánh đổi để có cuộc sống vật chất tốt hơn cho anh ta. Nếu như em đã nhận thấy cuộc sống chung vợ chồng không thể kéo dài, không thể tốt hơn thì giải thoát cho nhau cũng là một giải pháp tốt hơn cho cả 2 người em ạ.
Chúc em có quyết định đúng đắn để giải tỏa bế tắc.