Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại không dám bỏ về nhà mẹ đẻ vì sợ tai tiếng, nên đêm hôm đó tôi đã sang khóc lóc quỳ dưới chân mẹ chồng, bố chồng để mong có được sự tha thứ.
Thực sự khi kể ra câu chuyện này, lòng tôi đau đớn, hụt hẫng vô cùng. Tôi hận mẹ chồng, giận chồng nhưng không dám bỏ về nhà mẹ đẻ, vì tôi sợ bố mẹ tôi sẽ mang tiếng có đứa con gái mới lấy chồng được hơn 1 tuần đã bị người ta trả về một cách phũ phàng như vậy.
Mọi chuyện bắt đầu từ sự cố đêm tân hôn, mà chính chồng tôi là người “châm ngòi” cho chuộc chiến này. Nhưng rồi khi tôi rơi vào bế tắc anh lại bỏ mặc tôi, im lặng không một lời thanh minh giải thích cho đứa con gái như tôi.
8 tháng trước tôi gặp anh tại một buổi triển lãm tranh. Khi đó, tôi thật sự bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai, thanh lịch của anh. Sau khi chúng tôi cùng trao đổi về một bức tranh cả hai thích, anh đã xin số điện thoại và giữ liên lạc với tôi. Chỉ sau 2 tuần hẹn hò, anh đã vội vàng đòi hỏi tôi “chuyện ấy”. Anh nói với lời lẽ tha thiết đáng tin, rằng anh yêu tôi ngay từ lần gặp đầu tiên và anh muốn tôi cùng anh đi tiếp chặng đường còn lại.
Vì yêu anh, vì nhẹ dạ cả tin tôi đã dâng hết cho anh sự trinh trắng của mình mà không chút hối tiếc. Khi nhìn thấy vết tích sự “trinh trắng” của tôi anh đã vui mừng biết chừng nào. Anh nói, thật không ngờ cô gái 26 tuổi như tôi vẫn còn giữ được mình cho tới giây phút này. Anh ôm tôi và thì thầm “Cảm ơn em. Anh hạnh phúc quá, hãy làm vợ anh nhé”.
Khi anh nói như vậy, tôi vui mừng biết chừng nào. Với một cô gái quê như tôi, lấy được chồng nhà trong phố đâu phải là dễ. Mặt khác anh lại có hình thức, công việc ổn định, làm ra tiền khiến tôi vô cùng hãnh diện. Tuy nhiên, anh dặn tôi phải giữ kín chuyện hai đứa gần gũi nhau, vì anh sợ chuyện đến tai mẹ anh, bà sẽ nổi giận.
Anh cũng nói thêm “Mẹ anh tuy con nhà quyền qúy, nhưng bà vô cùng khắt khe chuyện nam nữ quan hệ trước hôn nhân. Bà cũng dặn anh phải yêu cô nào biết giữ mình cho tới đêm tân hôn. Vì theo bà đó là đêm trọng đại nhất đời người con gái”. Tôi nghe anh nói mà giật mình thon thót.
Nào ngờ ngay đêm tân hôn tôi đã phải quỳ lạy mẹ chồng để xin tha thứ chỉ vì đã trót lỡ trao thân cho con bà trước đêm tân hôn (Ảnh minh họa). |
Yêu nhau được 5 tháng, anh dẫn tôi về ra mắt gia đình anh. Nghe kể mẹ anh nghiêm khắc, tôi cũng hơi chột dạ. Suốt cả buổi nói chuyện bà nhìn tôi chằm chằm, thậm chí bà hỏi rất nhiều điều riêng tư giữa chúng tôi. Khi tôi đi xuống bếp lấy con dao gọt hoa quả, lên đến phòng khách nghe tiếng bà thủ thỉ với anh “Nhìn cái tướng cong vòng thế kia, mẹ sợ nó mất rồi con ạ!”.
Tôi như chết lặng, quả thật chân tôi có hơi vòng kiềng, nhưng cái chuyện lần đầu ấy của tôi là với con bà. Tôi cứ mong anh sẽ nói đỡ, hoặc thú nhận để tôi đỡ bị bà để ý. Nhưng anh vẫn im lặng “Vâng, dạ” rồi nói lảng sang chuyện khác khiến bà sinh nghi.
Khi anh đi mua bia, còn mình tôi với bà dưới bếp chuẩn bị bữa trưa, bà bất chợt hỏi tôi “Thế trước Thế Anh nhà bác, cháu đã từng yêu ai chưa”. Tôi nhỏ nhẹ “Anh Thế Anh là mối tình đầu của cháu ạ!”. Bà nhìn tôi ngạc nhiên “26 tuổi mà chưa từng yêu ai sao? Cháu nói đùa à”. Tôi ngượng ngùng “Thật lòng bác ạ”.
Sau hôm đó, dù được gia đình anh đồng ý cho đi lại nhưng lòng tôi rối bời vô cùng. Tôi chẳng ngờ, bà lại quan trọng cái chuyện quan hệ trước hôn nhân như vậy. Tôi còn nghĩ lại vẻ mặt hãnh diện khi kể chuyện tình yêu ngày xưa của bà. Bà cũng là một cô gái thủy chung giữ gìn cho tới tận đêm tân hôn dành cho chồng và giờ bà rất hạnh phúc. Bà cũng không ngần ngại dặn tôi phải biết giữ mình cho tới cái đêm tân hôn ấy.
2 tháng sau buổi gặp đó, gia đình anh mang cau trầu sang nhà tôi xin được dạm ngõ. Bố mẹ tôi hãnh diện vì ông bà bên nhà anh rất chu đáo, lễ lạt đầy đủ. Còn tôi thì đau đầu vì chỉ còn thời gian ngắn nữa tôi sẽ về nhà chồng và đối diện với sự thật rằng, tôi đã trót "vượt rào" và sẽ chẳng có bất kỳ dấu hiệu “trinh tiết” nào để chứng minh cho bà tôi trong trắng cả.
Khi tôi tâm sự với anh, anh nói tôi hãy yên tâm vì anh đã có cách để giúp tôi được “hồi sinh” lần nữa. Tôi nghe anh thủ thỉ cũng tạm yên tâm. Nhưng nghĩ tới chuyện lừa dối mẹ chồng ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi không nỡ. Nhưng vì tương lai, tôi đành nhắm mắt thuận theo ý chồng.
Thời gian trôi nhanh, ngày cưới cũng đến. Tôi và anh theo kế hoạch sử dụng màng trinh nhân tạo để “đánh lừa” mẹ chồng. Chẳng ngờ kế hoạch thành công như ý thật, khi nhìn thấy những giọt máu màu mận chín trên ga giường bà nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc. Bà nói “Con yên tâm, bất kỳ cô con dâu nào về nhà này đều phải như thế cả. Mẹ chẳng khắt khe, nhưng mẹ muốn các con mẹ hạnh phúc”.
Khi bà thay xong chiếc ga mới, phẳng phiu, bà ôm chiếc ga giường kia ra ngoài cũng là lúc tôi và chồng hét lên vì vui sướng. Phải nói lúc đấy, trông chồng tôi như một đứa trẻ. Nhưng rồi bỗng dưng mẹ chồng đẩy cửa đi vào bà ném chiếc ga giường xuống nên nhà và tát tôi 2 cái đau đớn “Đồ dối trá. Cô định lừa tôi sao”.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, còn anh bỗng im lặng. Tôi chỉ mong sao anh lên tiếng anh thanh minh với mẹ anh giúp tôi một tiếng, nhưng anh vẫn thế ngồi đố trân trân nhìn tôi. Bà nói đi nói lại chuyện anh lấy phải đứa nhà quê hư hỏng như tôi, rồi bà nguyền rủa cả người sinh ra tôi. Bà nói đồng ý cho tôi lấy con bà là ý kiến ngủ xuẩn. Tôi gian dối, không có sĩ diện, thậm chí còn là yêu tinh "vờn" con bà.
“Cô hình thức không có, nghề nghiệp không ổn định lại lắm mưu sao qua được mặt tôi. Cô tưởng làm thế là lừa được bà già này sao? Ngay đêm nay hãy cút ra khỏi ngôi nhà này cho tôi. Nếu cô thú nhận, đừng tỏ vẻ ngây thơ khi nói cô chưa yêu ai, ít ra tôi còn thấy cô thẳng thắn mà chấp nhận. Nhưng đằng nay cô lại gian dối…”.
Khi bà đi rồi, anh mới dám mở miệng nói với tôi mẹ anh là thế, nhưng nếu tôi biết ăn năn xin lỗi thì bà sẽ bỏ qua chuyện này mà chấp nhận đứa con dâu như tôi. Tôi đã gào khóc nói anh là người đàn ông tồi, không có bản lĩnh. Anh không dám thú nhận cái lần đầu tiên ấy của tôi chính là anh.
Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại không dám bỏ về nhà mẹ đẻ vì sợ tai tiếng, nên đêm hôm đó tôi đã sang khóc lóc quỳ dưới chân mẹ chồng, bố chồng để mong có được sự tha thứ. Tôi cũng không dám ngẩng mặt lên vì sợ bà nổi giận tát cho mấy cái nữa…Và cũng nhờ sự bao dung của bố chồng, mẹ chồng đã chấp nhận tha thứ cho tôi, nhưng với điều kiện tôi đừng bao giờ sống gian dối nữa.
Tôi im lặng gật đầu rồi đi về phòng trong trạng thái đau đớn. Chẳng ngờ đêm tân hôn đầu tiên của tôi lại nghiệt ngã vậy, chẳng ngờ trên đời vẫn còn một bà mẹ chồng “ghê gớm” như mẹ anh, chẳng ngờ tôi lấy phải người chồng nhu nhược tới như vậy. Tôi biết mọi chuyện chưa kết thúc ở đây, bởi những ngày tiếp theo trong đời tôi chắc chắn sẽ còn rất nhiều sóng gió…
Bình Nguyên