Chinh phục các ngôi trường số 1 thế giới như Harvard đôi khi chỉ cần bạn viết luận từ những thứ nhỏ nhất xung quanh mình cũng đủ để gây được ấn tượng sâu sắc cho các nhà tuyển sinh.
Chắc hẳn các bạn còn nhớ năm 2017, có một cô nữ sinh Việt Nam đã gây sốt cộng đồng mạng khi chinh phục thành công học bổng du học vào Đại học danh tiếng số 1 thế giới Harvard với bài luận về... chiếc áo ngực và cảm giác lần đầu mặc nó.
Trong bức thư trúng tuyển chính thức, cán bộ tuyển sinh đã viết tay một câu: "Tôi thực sự rất thích đọc bài luận về chiếc áo ngực của bạn!
Tô Mỹ Ngọc (1992) sinh ra ở Long An (Việt Nam) và lớn lên ở Atlanta (tiểu bang Georgia - Mỹ). Cảm hứng của cô bạn xuất phát từ câu hỏi phụ trong đơn đăng ký của Đại học Chicago, Mỹ. Trường yêu cầu một bài luận dài 500 từ với chủ đề về một thứ trang phục quan trọng. Ngọc đã sử dụng lại đề tài này cho bài luận nộp vào Đại học Harvard.
Theo đuổi ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard, khi tốt nghiệp Ngọc xuất sắc nhận giải thưởng danh giá "After Harvard Award" - giải thưởng giành cho những người mà Harvard tin là có khả năng thay đổi thế giới
Mỹ Ngọc tốt nghiệp cấp 3 với điểm GPA tuyệt đối 4.0, cô bạn nộp đơn vào 11 trường ĐH tốt nhất nước Mỹ: Harvard, Columbia, Yale, Chicago, Brown… Kết quả, 10/11 trường đã gửi thư chúc mừng trúng tuyển cho cô gái gốc Việt (ngoại trừ ĐH Yale).
Mỹ Ngọc còn nhận được giải "After Harvard Award" - giải thưởng nhà trường trao cho những nhân vật mà họ tin, sẽ có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới cộng đồng ở bất cứ lĩnh vực nào và có khả năng "thay đổi thế giới" sau khi rời giảng đường Harvard.
Ngọc chia sẻ rằng cô từng rất buồn khi phải mang áo ngực. Một khi mặc áo ngực rồi thì không thể nào không mặc áo ngực nữa. Đối với Ngọc, nó là dấu mốc minh chứng cho sự tan biến của tuổi thơ và những trách nhiệm lớn dần.
Hôm nay chúng tôi sẽ giới thiệu cho các bạn nguyên văn bài luận đã giúp Mỹ Ngọc chinh phục được các nhà tuyển sinh vô cùng khó tính của Đại học Harvard.
"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình mặc áo ngực. Khi ấy tôi học lớp 5, tôi vừa từ trường về thì mẹ đưa cho tôi một miếng vải màu trắng để mặc bên trong áo sơ mi.
"Bây giờ con đã là một cô gái lớn", mẹ nói. "Con cần phải mặc cái này". Và từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi.
Cũng cùng năm ấy, tôi được dạy rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ chết. Và khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy.
Tôi đã có chiếc áo ngực đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, và chiếc thứ tư của tôi là chiếc áo dành cho một người phụ nữ trưởng thành, loại mà mẹ vẫn thường mặc.
Mỹ Ngọc muốn trở thành một bác sĩ
Với mỗi chiếc áo mới, tôi lại loại đi những chiếc áo cũ. Và ở góc sâu nào đó trong tủ quần áo tối tăm của tôi, có một đống những chiếc áo ngực cũ - những sợi vải đã sờn bị bỏ rơi.
Trước đây, chúng từng rất rực rỡ khi còn là món đồ hữu dụng; nhưng rồi dần phai mờ khi trở thành những thứ đồ cũ thừa thãi của quá khứ. Chúng tồn tại ở một góc nhỏ của vũ trụ này, và đóng bụi ở đó như những vì sao đã chết - không sự sống, không còn ánh sáng rực rỡ.
Với mỗi chiếc áo mới, tôi cảm thấy bàn tay tàn nhẫn của sự đổi thay đẩy tôi xa hơn vào một con đường mà tôi không thể quay lại.
Những chiếc áo ngực mới ấy không còn có sự giản đơn như những chiếc đầu tiên nữa; chúng có thêm thật nhiều những nếp gấp, những mũi khâu, những diềm xếp và hoa văn; và cứ như thể, chúng được tạo ra để chống lại sự phức tạp, rắc rối đang lớn dần trong trách nhiệm của tôi vậy.
Đôi lúc, khi tôi cảm thấy cơ thể mình quá lớn cho chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể, cũng không muốn mua một chiếc áo mới, bởi ý nghĩa tiềm ẩn sau mỗi lần đổi thay ấy - nếu có mỗi chiếc áo mới đồng nghĩa với cái chết của một vì sao… Vậy thì thế giới của người lớn đối với tôi cũng chẳng khác gì đêm đen kéo dài mãi mãi.
Tôi đã cố để không giết chết thêm bất kì ngôi sao nào khác, nhưng sự kháng cự của tôi vẫn chưa đủ, và rồi tôi tìm thấy bản thân mình tiếp tục chất thêm một lớp áo, rồi lại lớp nữa, hết lớp áo này tới lớp khác vào chồng áo ngực cũ cứ lớn không ngừng trong tủ. Với ý nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh tủ quần áo ấy.
Nhưng, tôi đã được cứu rỗi.
Tôi đã học được rằng, cuộc sống này không đi theo một đường thẳng tuyến tính, mà theo một vòng tuần hoàn. Những vì sao mới có thể đã được sinh ra từ những tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đen của cái chết lại được đong đầy ánh sáng của sự sống.
Bài luận với chủ đề vô cùng độc đáo đã giúp Ngọc chinh phục được các nhà tuyển sinh khó tính của ĐH Harvard
Vì vậy, những điều mới được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một hình thù, một hình thức khác để phù hợp với hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới không có nghĩa là tôi đang vứt bỏ đi con người cũ của mình, mà là đang định hướng lại bản thân để thích ứng với những sự thay đổi".
Sự thay đổi, dù nghe thật to lớn và áp lực, thực chất cũng chỉ là một điều tự nhiên – như chồng áo ngực của tôi rồi cũng lớn dần. Dù thật khó để chấp nhận sự tồn tại của những chiếc áo ngực ấy trong cuộc sống của mình, tôi nhận ra mình cũng không thể sống thiếu chúng.
Bởi, khi chúng ta lớn lên hay già đi, mọi thứ dường như càng dễ dàng thay đổi, và chẳng có gì đáng tin cậy hơn một chiếc áo ngực, cho chúng ta sự hỗ trợ, sự giúp đỡ cần thiết từ sâu thẳm bên trong, để chúng ta có thể vững vàng nắm lấy cuộc sống này."