Nhờ có nhan sắc, Trịnh Thị trở thành vợ củatên cướp biển khét tiếng vùng vẫy trên một vùng biển rộng lớn thời nhà Thanh. Sau khi chồng chết, bà đã thay chồng lên lãnh đạo hạm đội cướp biển có tên Cờ Đỏ.
Theo Atlasobscura, sử sách chỉ ghi chép lại tên của người kỹ nữ này là Trịnh Thị, hay Trịnh Nhất Tẩu (vợ của họ Trịnh) mà không đả động gì tới tên thật của bà ta. Thế nhưng, di sản mà người phụ nữ này để lại còn lớn hơn của người chồng cướp biển rất nhiều lần, bởi đội quân cướp bóc của bà ta đã từng gieo rắc tai họa trên các vùng biển phía nam, khiến các thương thuyền lẫn quan binh triều đình nhiều phen khiếp vía.
Từ một kỹ nữ lầu xanh, Trịnh Thị trở thành kẻ cầm đầu hạm đội hải tặc Cờ Đỏ. Ảnh: Vesselfinder |
Xuất thân từ gái làng chơi trong một nhà thổ ở Quảng Châu thời nhà Thanh, bà nhanh chóng lọt vào mắt xanh của Trịnh Nhất, tên cướp biển khét tiếng vùng vẫy trên một vùng biển rộng lớn thời nhà Thanh.
Năm 1801, Trịnh Nhất cưới Trịnh Thị, chính thức mở ra một trang mới trong cuộc đời của nữ cướp biển khét tiếng nhất mọi thời đại. Cả hai sau này cùng nhau lãnh đạo hạm đội cướp biển Cờ đỏ.
Chỉ vài năm sau đó, đội tàu Cờ đỏ từ 200 tàu đã phát triển lên tới 600 và thậm chí còn đạt mức 1.800 tàu. Đội tàu chính, dẫn đầu hạm đội treo cờ đỏ, trong khi các tàu còn lại có màu đen, vàng, xanh, trắng.
Tới năm 1807, sau khi chồng chết, Trịnh Thị thay chồng lên lãnh đạo hạm đội cướp biển có tên Cờ Đỏ và bổ nhiệm phó tướng Trương Bảo giúp đỡ mình.
Cả 2 làm việc ăn ý và hiệu quả. Trong khi Trịnh Thị phụ trách lên kế hoạch chiến đấu, điều hành, liên minh với các hạm đội cướp biển khác, thì Trương Bảo đem quân đi chinh chiến khắp các miền gần xa. Không chỉ dừng lại ở cướp bóc, hạm đội của nữ cướp biển Trịnh mở rộng thêm các hoạt động bắt cóc, tống tiền, bảo kê.
Vào thời kỳ huy hoàng, Trịnh kiểm soát trực tiếp gần như toàn bộ tỉnh Quảng Đông, kiểm soát tổ chức một mạng lưới gián điệp lớn trong triều đại nhà Thanh chỉ huy 1.800 tàu cả lớn lẫn nhỏ, 70.000 đến 80.000 tên cướp biển với 17.000 trong số đó là nam giới. Đây là một con số ấn tượng bởi khi đó Hải quân Mỹ chỉ có 5.000 lính thuỷ chiến.
Theo Murray, hạm đội cướp biển Cờ Đỏ của Trịnh Thị hoành hành trên vùng biển phía nam, xuống tới tận Malaysia, thậm chí còn kiểm soát nhiều ngôi làng ven biển từ Ma Cao đến Quảng Châu, áp thuế cho người dân sinh sống tại các làng này.
Tàu cướp biển của Trịnh Thị tấn công, cướp bóc không chừa một ai, từ tàu buôn Trung Quốc cho tới tàu hải quân của Anh, Bồ Đào Nha. Triều đình nhà Thanh đã nhiều lần điều binh vây đánh, hải quân Bồ Đào Nha cùng các chiến thuyền của công ty Đông Ấn cũng tham gia truy quét đội quân hải tặc này, nhưng đều thất bại vì lực lượng của hạm đội Cờ Đỏ quá lớn.
Biết không thể bắt Trịnh Thị quy hàng, năm 1810, triều đình buộc phải đề nghị Trịnh từ bỏ đế chế thống trị đổi lấy tự do. Sau nhiều năm chinh chiến, Trịnh Thị có vẻ muốn nghỉ ngơi nên nhanh chóng đồng ý khuyến nghị này. Kết quả, hạm đội Cờ Đỏ gầm 80.000 tên tan rã, 126 tên bị xử trảm, gần 400 tên bị lưu đày, số còn lại hoặc được trả tự do hoặc sung vào quân ngũ.
Về phần mình, Trịnh tái hôn với Trương Bảo và chuyển về sống ở đất liền. Nhưng Trương Bảo giống như Trịnh Nhật, qua đời không lâu sau khi kết hôn với Trịnh Thị.
Sau khi người chồng thứ 2 chết, Trịnh hùn tiền mở sòng bài, nhà thổ và sống cuộc đời an nhàn cho tới khi qua đời vào năm 69 tuổi.
Lê Vy (tổng hợp)