"Trân trọng tất cả, trân trọng chỗ ngồi của các em, trân trọng từng quyển tập, cây bút, trân trọng cái bàn học mà các em suốt ngày vẽ lên nó. Trân trọng thầy cô, và hãy cảm ơn họ thật nhiều".
Cấp 3 luôn là khoảng thời gian đặc biệt trong cuộc đời của mỗi người. Đây chính là bước đệm quan trọng, giúp bạn phần nào xác định được đam mê và con đường mà bản thân muốn hướng đến trong tương lai. Không những vậy, khoảng thời gian này còn là những ngày tháng cuối cùng mà bạn được ngồi trên ghế nhà trường, được thật sự gần gũi bạn bè, thầy cô trước khi bước vào một trang mới của cuộc đời.
Nhưng đi kèm theo đó cũng là những áp lực vô hình. Chuyện bạn bè, thi cử, bài vở hay những cơn cảm nắng không đúng lúc, đúng người - tất cả những thứ này đôi lúc khiến các bạn trẻ cảm thấy cấp 3 sao mà mệt mỏi, chán nản và lê thê đến thế. Và rồi nhiều người chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, để bản thân có thể trưởng thành hơn, để mình có thể thoát ra khỏi cái mớ bòng bong này.
(Ảnh minh hoạ)
Tuy nhiên phải trải qua rồi thì mới biết, 3 năm cấp 3 thật sự là một thứ quý giá và thiêng liêng đến mức không gì có thể so sánh được. Rồi thì sau này, ai cũng sẽ có những cột mốc, những thành công, những niềm vui mới trong cuộc đời mình. Nhưng những cảm xúc trong trẻo, những tháng ngày hồn nhiên, vô lo của cái tháng năm rực rỡ năm nào chắc chắn sẽ khó có thể tìm lại được.
Mới đây, một bài đăng với nội dung "9X gửi 10X" đã gây bão trên trang NEU Confessions. Đây là những lời tâm sự tuy giản dị, gần gũi nhưng lại vô cùng chân thành, xúc động đến từ một người trẻ đã từng không trân trọng 3 năm cấp 3 của mình để rồi bây giờ ngồi nhìn lại và thấy hối tiếc. Đọc xong những dòng này, rất có thể nhiều bạn trẻ 10X sẽ cảm thấy cần phải quý trọng hơn những tháng ngày mình còn được đến trường, đến lớp, còn được sống giữa vòng tay của thầy cô, bạn bè.
Xin được trích đăng chia sẻ của người bạn này:
Tôi đã từng không tin vào câu nói mà các thầy cô vẫn hay nói với chúng tôi: "3 năm cấp 3 thật sự rất ngắn". Người ta thường nói rằng xin hãy giữ lấy những điều quý giá nhất mà bạn đang có, nhưng có lẽ rất ít người làm được như vậy, ít nhất là không phải chúng tôi.
Quãng thời gian cấp 3 là quãng thời gian vô cùng tươi đẹp, nhưng lại rất nhanh trôi qua. Chỉ cần một tiếng trống báo hiệu hết giờ làm bài vào một ngày ngẫu nhiên của tháng 6 là đã khép lại tất cả những kỉ niệm mà chúng tôi vun đắp cùng nhau bao lâu. Tôi không biết phải làm thế nào để có thể quay lại khoảng thời gian ấy, cái thời mà vô lo, vô nghĩ, chỉ cần cắp sách đến trường, việc duy nhất cần làm là học, và chơi. Mỗi ngày được gặp thầy cô, bạn bè, cùng nhau cười đùa, cùng nhau khóc, cùng nhau tạo nên những kỉ niệm tươi sáng khó phai. Chúng tôi đã từng vui như thế.
Nhưng, lại không trân trọng. Cứ nghĩ 3 năm cấp 3 rất dài, tận 3 năm lận mà, và cứ vậy, mà để thời gian trôi tuột đi. Khi quay đầu lại nhìn, khi phát hiện ra thì ngày mai sẽ phải tốt nghiệp rồi.
Học sinh mà, đã có rất nhiều lúc, chúng tôi chán ngán khi đến trường, bài vở thì ngập đầu, thi cử thì căng thẳng, tất cả khiến chúng tôi chỉ muốn bỏ hết, tốt nghiệp mau mau để vào đại học, để được tự do. Nhưng chúng tôi nào biết rằng, nơi chúng tôi rất rất muốn mau chóng rời khỏi đó, lại là thiên đường duy nhất của đời người. Khi bước một bước ra khỏi cổng trường rồi, những lo toan bộn bề kia lập tức ập tới, khiến chúng tôi không xoay xở kịp, và rồi kéo chúng tôi xa nhau.
Giờ đây khi mà mỗi ngày phải đi làm thêm kiếm tiền, hay vùi đầu vào hàng tá bài tập trên giảng đường thì tôi, trong những khắc vô tình, lại mong mỏi chính bản thân đang ở trong cái lớp cũ thân yêu. Tỉnh dậy sẽ nghe tiếng thầy cô dõng dạc giảng bài, tụi bạn thì nghịch ngợm chí choé, dưới học bàn lại chất đầy các món ăn vặt, và khi quay đầu, sẽ thấy tụi nó cười với tôi.
Tôi nhớ cái không khí ấy, không gian lớp học quen thuộc, bảng đen phấn trắng, bộ đồng phục năm nào, và các gương mặt quen thuộc của bạn bè, cảm giác như trong một gia đình khi mà chúng tôi đã hiểu nhau quá rõ.
Kỉ niệm thì rất nhiều, có kể cũng không hết nhưng làm anh, làm chị, chúng tôi muốn nhắn nhủ với các em vẫn còn đang học cấp 3 rằng, xin hãy trân trọng. Trân trọng tất cả, trân trọng chỗ ngồi của các em, trân trọng từng quyển tập, cây bút, trân trọng cái bàn học mà các em suốt ngày vẽ lên nó. Trân trọng thầy cô, và hãy cảm ơn họ thật nhiều.
Hơn hết là, trân trọng nhau. Hãy nhớ kĩ tên nhau và gương mặt của nhau, vì các em sẽ không biết được sau này có còn cơ hội gặp lại tụi nó không. Lên đại học các em sẽ được gặp rất nhiều người mới, muôn vàn dáng vẻ, các em sẽ giao thiệp ngoài xã hội nhiều hơn, tham gia các câu lạc bộ, hội khoá nhiều hơn, nhưng cũng chỉ có vậy.
Nhiều người, nhiều vẻ mặt, sẽ không có ai đối với các em thật lòng như lũ bạn cấp 3 đâu. Vì chúng nó khi ghét sẽ ghét ra mặt mà lúc thương cũng sẽ thương rất nhiều, là tụi bạn mà mỗi ngày các em đều có cơ hội để gặp, là lũ bạn nhiều khi rất lắm trò nhưng luôn để nhau trong tim.
Sau này mỗi đứa một nơi, các em sẽ hiểu là cũng sẽ có lúc, bản thân nhớ tụi bạn đến như vậy, nhưng muốn gặp lại đầy đủ cả lớp còn khó hơn hái sao trên trời. Vậy nên, nói nhiều như vậy nhưng anh/chị chỉ muốn nhắn nhủ một điều rất đơn giản tới các em thôi, hãy trân trọng nhau vì thời gian 3 năm thật sự vô cùng ngắn.
Sau khi xuất hiện, bài chia sẻ này đã có gần 6k lượt like và hơn 1k lượt chia sẻ. Nhiều người trẻ thuộc thế hệ 8X, 9X cũng đã phải để lại bình luận để thể hiện sự đồng cảm với chủ nhân bài viết.
(Ảnh minh hoạ)
Bạn Đinh Công Tiến ngậm ngùi chia sẻ: "Cấp 3 chính là cơn mưa rào đầu tiên của tuổi trẻ, là nơi ta đắm chìm với những rung động đầu đời, những tình cảm chớm nở, những tinh nghịch của tuổi học trò. Hầu như, khi đắm chìm trong cơn mưa rào đó, mọi học sinh đều thấy khó chịu, chỉ muốn qua nhanh, nhưng khi rời xa rồi, chúng ta chợt nhận ra rằng không thể trở lại giây phút đó nữa dù có đánh đổi bao nhiêu thứ. Cái góc bàn, cô bạn ngồi cạnh, hàng cây sân trường, tất cả đều là báu vật, chỉ ao ước được tắm mình một lần nữa trong cơn mưa ấy."
10X ơi, nếu còn có thể, nhất định phải trân trọng những tháng ngày còn lại của mình với ngôi trường cấp 3 nhé!
Theo Helino/Trí thức trẻ