Đó là một con ngõ nhỏ nằm trên đường Lê Thanh Nghị, Hai Bà Trưng, Hà Nội. Chẳng biết từ bao giờ, nơi đây được coi như "quê hương thứ hai" của những bệnh nhân nghèo ở các tỉnh lẻ ra Thủ đô chữa bệnh.
Họ đông đến nỗi những người bệnh tự bầu ra xóm trưởng, xóm phó và lập hẳn danh sách bệnh nhân để tiện bề thăm hỏi trong cảnh khốn cùng. Rồi đến lúc chẳng may ai đó không qua khỏi cơn bạo bệnh, họ cắt cử nhau đưa người bạn bất đắc dĩ này về quê an táng. Ngày Tết, mọi người ở "xóm bệnh nhân" chia nhau từng lát bánh chưng, từng miếng bánh của những đoàn Từ thiện đến chia sẻ...
Bám víu nhau mà sống
Đối diện cổng bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội), phía bên kia đường Giải Phóng có một con ngõ tập trung rất nhiều bệnh nhân quê tỉnh lẻ. Nhìn từ bên ngoài, "xóm bệnh nhân" tồi tàn, nhếch nhác như chính thân phận của những dân quê không được may mắn. Những phòng trọ tầm 5-6m2 nằm san sát, tối tăm, vá chằng vá đụp như thể muốn phô bày hết ra nỗi khổ cực, khốn khó...
Cảnh tồi tàn ở xóm bệnh nhân.
Đi men theo ngõ Cột Cờ, len lỏi qua từng mái nhà tôn lụp xụp, ẩm thấp, rách rưới, chúng tôi bắt gặp một người nhỏ thó, đen nhẻm vừa phát mì tôm vừa tranh thủ hỏi han tình hình sức khỏe của mọi người. Qua cuộc trò chuyện, chúng tôi được biết anh là Mai Anh Tuấn (39 tuổi) - trưởng "xóm bệnh nhân".
Có lẽ, hiếm nơi nào có thể "tập hợp" được nhiều số phận, nhiều bi kịch như ở "xóm bệnh nhân" này. Anh Tuấn vừa lật danh sách từng người vừa nói bằng giọng chua chát: "Hôm nay có 2 bệnh nhân mới chuyển vào, tổng cộng là 128 người. Những người ở đây 100% là nông dân lao động đến từ các tỉnh lẻ, từ vùng đồng bằng như Thái Bình, Nam Định, Hà Nam cho đến các tỉnh miền núi như Yên Bái, Lào Cai... Dân quê vốn nghèo, vốn khổ, cộng thêm bệnh tật tất sinh ra bi kịch thôi".
"Xóm bệnh nhân" tồi tàn.
Không ai nhớ rõ nơi đây trở thành chỗ trú chân của nhiều bệnh nhân như vậy tự bao giờ. Theo ông Nguyễn Văn Tấn (74 tuổi, quê ở xã Thanh Vân, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang), khoảng 17 năm trước, nơi đây chưa có đông bệnh nhân tụ tập nhưng hầu hết là người bệnh nặng. Thỉnh thoảng, mọi người lại xót xa khi thấy có người lẳng lặng về quê chờ chết vì vô phương cứu chữa... Đồng cảnh ngộ với nhau, họ quyết định lập danh sách bệnh nhân để tiện thăm hỏi, động viên, chia sẻ với nhau trong những ngày tháng khốn cùng này.
Anh Tuấn nói thêm: "Mọi người đã vào đây thì đều nghèo cả, nhưng người dân quê sống với nhau bằng tình bằng nghĩa nên khi cần họ sẵn sàng chia sẻ với nhau. Mọi người nhất trí bầu bác Tấn là trưởng xóm, từ đó mới gọi là "xóm bệnh nhân". Hơn một năm trở lại đây, do sức khỏe bác Tấn yếu đi, nên tôi đã làm thay công việc của bác".
Ngậm ngùi khi kể về bản thân, anh Tuấn quê gốc ở Cổ Đô, Ba Vì, Hà Tây cũ (nay thuộc TP.Hà Nội), bị ảnh hưởng của chất độc da cam từ người cha do chiến tranh để lại. Không riêng anh Tuấn mà nhiều người trong nhà đều bị ảnh hưởng do chất độc da cam. Chạy chữa nhiều năm không khỏi, cả gia đình anh dắt díu nhau đến bệnh viện Bạch Mai chạy thận. Cậu con trai may mắn khỏe mạnh, còn anh cứ yếu dần đi mỗi ngày. Vợ anh cũng xin đi bán nước gần bệnh viện Bạch Mai để kiếm thêm tiền chăm nuôi chồng.
Anh Mai Anh Tuấn, Trưởng "xóm bệnh nhân" chia sẻ về tình hình những bệnh nhân trong xóm.
Anh Tuấn bảo, cuộc sống nơi đây như một cái vòng luẩn quẩn cơ cực đến đáng sợ. Có những người là lao động nông thôn lên thành phố bán sức mưu sinh, cuối đời về quê mang theo được ít tiền nhưng người thì đủ thứ bệnh tật. Rồi họ phải quay trở lại Thủ đô chữa trị bệnh. Họ thuê nhà trọ nhỏ hẹp, giá rẻ gần bệnh viện để tiện đi lại chữa trị và mưu sinh hàng ngày. Cái sự tối tăm ấy không của riêng ai mà bao phủ tất cả 128 hộ dân ở xóm bệnh nhân này. Mỗi người mỗi cảnh, sau thời gian điều trị ở bệnh viện, khi về, họ lại lo công việc mưu sinh, chứ chẳng dám nghỉ ngơi.
Người thì chạy xe ôm, người ngồi bán nước, người gồng gánh hàng rong, thậm chí nhiều người còn phải quay lại với những nghề nặng nhọc như phụ hồ, bốc vác...