“Lần đầu tiên tiếp khách, cái cảm giác rờn rợn khi vừa đưa khách vào phòng, một lão say xỉn liền ôm lấy em để… Giờ em đã quá quen với kiểu đàn ông như thế”.
Một cave giới thiệu tên Vân đã nói với tôi như vậy. Theo Vân kể thì cô đã có thâm niên hơn 2 năm hành nghề “bán trôn nuôi miệng”, từng “dạt” từ Cố Thổ, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình, về đây. Từ ngày làm gái làng chơi, cô thường tiếp 2-3 khách, có ngày cô phải phục vụ hàng chục lượt khách. Thỉnh thoảng có khách vui vẻ với cô xong, còn đòi “chiều” thêm lần nữa. Với ngần ấy thời gian làm “gái”, Vân thừa nhận đã có đến hàng nghìn lượt đàn ông quan hệ với cô.
“Nhìn lại hành trình với những gã đàn ông từng vui vẻ trên thân xác mình mà em không biết gọi là thứ gì? Có những khi tiếp xúc xác thịt với một người đáng tuổi ông nội mình, em tự cảm thấy ghê tởm chính mình. Có những thanh niên choai choai, cũng hạch sách đủ điều trong lúc vui vẻ. Dù là đám thanh niên choai, cho đến những lão già, em vẫn một điều anh, hai điều anh. Họ là khách chơi cả mà anh. Mà là khách chơi thì hết cuộc vui rồi lại hết quen biết thôi” - Vân cười, nụ cười vừa tỏ vẻ nghi ngờ tôi, vừa như sự xỉ nhục mà cô dành cho chính mình.
Trong mỗi câu chuyện của cave là những nỗi niềm đong đầy nước mắt. Ảnh minh họa |
Câu chuyện mua vui cho những người cách xa về tuổi tác, rồi những lão gàn lúc say xỉn khiến các gái làng chơi cố gượng để hoàn thành “trách nhiệm” của mình dường như là chuyện thường nhật. Vân cho biết, một nỗi “kinh hoàng” nhất đối với gái bán dâm bây giờ là sự côn đồ của những kẻ bệnh hoạn, thích những trò ngược đời trong cuộc vui với gái bán dâm, như bắt phải gào thét, phải diễn như trong phim.
“Có một lần tiếp khách mà em không bao giờ quên, đó là một người đàn ông tìm đến cave để “xả đá”. Sau khi vừa sử dụng ma túy đá thì anh ta đến nhà nghỉ yêu cầu nhân viên phục vụ. Suốt gần 4 tiếng, gã hành hạ em, không còn đủ sức, em phải báo lễ tân gọi người khác vào thay ca mà van xin mãi anh ta mới đồng ý cho người khác phục vụ. Rồi cuối cùng cũng phải hơn 2 tiếng đồng hồ sau thì anh ta mới xong chuyện” - Vân kể lại.
Muôn kiểu khách chơi đến với cave, nhưng khiến gái bán dâm lo sợ nhất vẫn là những vị khách không chịu mặc “áo mưa”. Có những người đàn ông đồng ý mặc “áo mưa”, rồi trong lúc vui vẻ lại lừa cởi “áo” ra. Thậm chí có người còn dùng vũ lực để ép gái bán dâm phục vụ mà không được mặc “áo mưa”… Không dám cãi khách, nhưng nỗi lo sức khỏe, bệnh tật cứ ám ảnh, vì cuộc vui của khách, vì lỡ đưa khách vào phòng mà nhiều gái bán dâm phải nhắm mắt, phó thác cho số phận. Đó cũng chính là căn nguyên của sự lây lan các căn bệnh tình dục. Nhưng ngược lại, thời gian trôi qua, với những gái bán dâm có thâm niên thì họ lại quên đi chuyện bệnh tật, mà trong họ có một suy nghĩ như “chuyện đã rồi”, vì nó đã diễn ra khác nhiều lần: “Như em bây giờ, chẳng biết bệnh tật trong người mình thế nào, vì có dám đi khám đâu mà biết. Ai thích mặc “áo mưa” thì mặc, không mặc thì thôi. Đã làm cái nghề này rồi thì còn nghĩ gì đến chuyện chồng con nữa mà mà lo bệnh tật? Miễn là cứ có khách để kiếm được tiền” - Vân không giấu giếm những suy nghĩ bất cần của mình.
Thế mới hay, những câu chuyện ít biết trong nhà nghỉ của cave, trong mỗi cuộc vui của khách chơi là giàn giụa nước mắt chảy ra từ nỗi đau củanhững thân phận không ai cũng giống ai. Có câu: “Đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày”, nhưng tôi tin rằng, chuyện của cave đâu phải là không đáng bận tâm?
(Còn nữa)
Theo Nguyễn Khuê
>>> Có thể bạn quan tâm
"Choáng váng" khi nghe cave kể chuyện hành nghề