"Mọi người nhìn vô thì nghĩ tôi bệnh ngôi sao, hà khắc với trợ lý, khoảng cách chủ tớ rõ ràng, không ăn chung, không ngồi chung nhưng đó là nguyên tắc của tôi", Cao Thái Hà chia sẻ.
Với tình hình phim truyền hình "ế ẩm" như hiện nay, không ít diễn viên buộc phải "ở không" hoặc kiếm công việc khác làm thì Cao Thái Hà vẫn rất đắt show. Cô vẫn đủng đỉnh đi 5, 6 phim một năm.
Cao Thái Hà giải thích: "Tôi luôn cư xử đàng hoàng với mọi người trong đoàn phim, dù họ làm ở vị trí nào, hoá trang, makeup, phụ máy hay hiện trường.... Và khi họ nỗ lực, đạt được vị trí quan trọng, họ quay lại mời phim tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, mình cư xử như vậy để sau này đạt được điều gì. Tôi làm theo bản năng, bởi tính tôi luôn quan tâm tới mọi người. Thấy ai buồn, ai mệt là tôi hỏi thăm nói chuyện. Khi mình mở lòng thì họ cũng chia sẻ. Tôi có thể cho lời khuyên hoặc trong khả năng của mình thì giúp đỡ.
Tôi thấy họ giống mình ngày xưa, rất cần sự giúp đỡ của mọi người. Nhờ sự giúp đỡ đó, tôi như có được cái phao cứu sinh nên tôi cũng muốn làm vậy với người khác.
Tiếng tốt về tôi vì thế được lan rất rộng, rất xa. Hầu hết các trợ lý đạo diễn, thư ký đoàn phim đều rất thương tôi...".
Cao Thái Hà trên phim trường rất thân thiện với mọi người và...
làm việc chỉnh chu, nghiêm túc.
"Ngày xưa chị cũng bị người ta coi thường như em"!
Để chứng minh cho những gì mình nói, Cao Thái Hà đưa ra một ví dụ mà chính mình trải nghiệm. Cao Thái Hà kể: "Trợ lý của tôi tên Phụng nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Tôi từng cho Phụng một cái phao cứu sinh và từ đó về sau, Phụng tuyệt đối trung thành với tôi, làm tất cả vì tôi. Mọi người thậm chí còn ghen tị, tại sao tôi có được một trợ lý giỏi đến vậy
Tôi cực khoẻ khi có Phụng bên cạnh. Chuyện với Phụng càng khiến tôi tin rằng, suy nghĩ của mình từ trước đến nay là đúng.
Phụng vốn là fan của anh Nguyên Vũ. Tôi tình cờ gặp trong một lần Phụng theo anh Nguyên Vũ lên phim trường. Trong phim đó, tôi là diễn viên chính. Thấy Phụng buồn, tôi ra ngồi nói chuyện hỏi thăm.
Phụng vốn là một cô bé bán trái cây ngoài chợ. Phụng không bao giờ nghĩ rằng có lúc mình được ngồi nói chuyện tâm sự với một diễn viên chính như tôi. Phụng biết ơn vì tôi đã ngồi chia sẻ và tư vấn cho mình về những bế tắc trong cuộc sống.
Thời điểm đó, Phụng không biết phải làm gì. Phụng bất lực và chính tôi đã mở ra cho Phụng một lối đi.
Tôi nói với Phụng "Ngày xưa chị cũng bị người ta coi thường như em. Muốn người ta đừng coi thường nữa thì mình phải có khả năng. Vậy em phải bắt đầu từ đâu khi em chỉ học hết lớp 5 và muốn trở thành trợ lý cho celeb.
Em hãy đi học lái xe. Trợ lý biết lái xe hiện nay không nhiều. Em biết lái xe, biết bưng đồ, biết chăm sóc ngôi sao thì đó chính là khả năng của em. Chỉ cần em biết lái xe thôi, người ta đã bu tới thuê em rồi".
Nghe theo lời khuyên của Cao Thái Hà, Phụng Nguyễn đi học lái xe...
Cao Thái Hà và trợ lý Phụng Nguyễn
Phụng nghe lời tôi về gom hết tiền để đi học lái xe nhưng không đủ. Tôi cho Phụng 3 triệu để đủ tiền học. Thật sự lúc đó, tôi chỉ nghĩ mình giúp một cô bé để nó có nền tảng sống tốt sau này chứ không trông chờ ngày nào đó, Phụng sẽ giúp lại mình. Bởi lúc đó, tôi đã có trợ lý rồi.
Đúng như lời tôi nói, sau khi Phụng có bằng lái xe, nhiều người tìm và thuê Phụng làm trợ lý nhưng Phụng từ chối. Phụng chờ tôi. Dĩ nhiên, tôi không biết điều đó.
Một thời gian sau, trợ lý cũ của tôi nghỉ vì làm không hợp. Ngay lập tức, Phụng chạy tới nhà tôi nói "Chị cho em làm với chị. Em có bằng lái xe rồi, em sẽ chở chị đi làm. Chị không cần phải mệt nữa. Từ đây, em sẽ lo cho chị".
"Tiền không mua được tình cảm giữa tôi và trợ lý"
Tôi chỉ Phụng cách chụp hình. Tất cả hình hậu trường mà báo chí có đều là do trợ lý của tôi chụp. Tôi dạy Phụng cả cách chỉnh hình. Tôi thay đổi toàn bộ style ăn mặc của Phụng.
Tôi chỉ Phụng cách nghe điện thoại, cách sắp lịch và chuẩn bị đồ theo decor quay từng ngày, từng phim. Có thể hoá trang sai, phục trang nhầm nhưng Phụng không được quyền sai.
Thậm chí nếu tôi sai, Phụng phải nhắc. Tôi áp lực Phụng phải giỏi và giờ thì Phụng là một trợ lý chuyên nghiệp, cái gì cũng làm được.
Phụng lái xe, chăm sóc tôi cực chu đáo, sẵn sàng ngồi xuống buộc dây giày cho tôi, trung thành tới mức mọi người ganh tị. Ngay như cây dù đi mưa, Phụng sợ tôi bị tạt nước nên ráng đi kiếm bằng được cây dù lớn như ở quán cà phê.
Trong công việc, Cao Thái Hà nhận mình là người nguyên tắc và khó tính nhưng ở nhà, từ cái quần cái áo, cái mũ, đôi giày của trợ lý, cô cũng tự tay đi mua.
Chị Trương Quỳnh Anh và Dương Cẩm Linh còn bảo "trời ơi, đào đâu ra đứa trợ lý giỏi như vậy hả trời". Giờ Phụng rất tự tin trong cuộc sống và vẫn nhớ ngày đầu gặp tôi. Từ chỗ bị người ta coi thường, chửi lên chửi xuống, không làm được gì đến chỗ ai cũng muốn giành giật.
Trong công việc, tôi khó lắm, thậm chí hà khắc như chủ tớ. Mọi người bảo "Con bé trợ lý hiền quá. Em về làm với chị, chị cưng". Một mình Phụng có thể làm được đầu việc của 3,4 người nên họ sẵn sàng trả 15 triệu/ tháng trong khi tôi trả có 8 triệu nhưng không ai dụ được Phụng.
Tôi nói thật, tôi thách ai mua được Phụng của tôi bằng tiền. Tiền không mua được tình cảm giữa tôi và trợ lý.
Mọi người nhìn vô thì nghĩ tôi bệnh ngôi sao, hà khắc với trợ lý, khoảng cách chủ tớ rõ ràng, không ăn chung, không ngồi chung nhưng đó là nguyên tắc của tôi.
Tôi đi tiếp khách, trợ lý không bao giờ được ngồi kế bên. Tôi rất khó trong lúc làm việc nhưng thương ở chỗ khác.
Tôi không thương theo kiểu nịnh nọt. Có thể ra ngoài đường, mọi người không thấy tôi thương trợ lý của mình nhưng ở nhà, đồ của Phụng là tôi mua. Tôi mua cho Phụng từng cái áo thun, nón kếp, đôi giày.
Ba Phụng bệnh, tôi vào viện lo. Tôi là diễn viên nên được ưu tiên sắp xếp mọi thứ. Tôi nói chuyện với bác sĩ, sắp xếp phòng bệnh cho ba Phụng. Tôi ngồi với Phụng trước cổng bệnh viện...
Khi ba Phụng bệnh, tôi tới nhà thăm, cho 5 triệu để lo chi phí. Phụng thấy hết và chỉ biết khóc. Tất cả những thứ đó, tiền không mua Phụng đi được.
Chính những tình cảm mà Cao Thái Hà dành cho mình nên Phụng Nguyễn rất thương và trung thành với "cô chủ nhỏ".
Chính tôi đào tạo Phụng từ con số 0, từ một cô bé bán trái cây ngoài chợ thành một trợ lý giỏi và chuyên nghiệp. Tôi chỉ cần báo mai chị muốn chụp hình là Phụng bốc máy gọi stylelist, photo, makeup. Phụng sắp xếp hết mọi thứ, tôi chỉ việc tới giờ là đi.
Thật sự, có những thứ mình cho đi, không nghĩ sẽ nhận lại nhưng thật ra là nhận lại hết luôn. Luật nhân quả là có thật".