Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt thảng thốt tột độ đó của anh. Đồng tử mở to và nhìn tôi sợ hãi như nhìn một con mãnh thú. Và tôi mất người yêu đầu tiên từ hôm đó khi anh vội vã mặc áo quần vào và chia tay không dám gặp lại.
Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ về một phần con người thật của mình. Từ bé đến nay tôi rất ít bạn, luôn sống co mình cô lập nhất có thể. Mặc dù không có quá nhiều khiếm khuyết để phải tự ti, nhưng hơn một lần, tôi đã nghĩ về bản thân như một con quái vật. Tôi thật sự có những mặt bất thường bên trong vỏ bọc bình thường này.
Tôi nghĩ về sex từ năm 9 tuổi. Tiềm thức và tri thức tôi lúc đó chưa phát triển đủ để nhận biết thế nào là một mối quan hệ thể xác, nhưng tôi lại có những ham muốn mơ hồ về sự tiếp xúc da thịt. Tôi luôn muốn có ai đó chạm vào mình, nếu đó là người khác giới và mạnh tay cấu véo thì càng tốt.
Tôi tự thỏa mãn mình bằng cách nuôi dưỡng những tưởng tượng về động chạm cơ thể. Tôi ghép những hành động giả tưởng đó với bất kỳ khuôn mặt nào tôi gặp và có cảm tình. Đó có thể là những anh lớp trên, các chú diễn viên hay thậm chí là thầy giáo tôi.
Trong một lần quan hệ sau này, tôi nói với anh: "Đừng cởi mà hãy xé áo quần của em, đừng vuốt ve mà hãy cào cho thân thể em tươm máu, và hãy đánh em thật đau vào" (Ảnh minh họa)
Lớp 10, tôi bắt đầu tìm hiểu về sex ngay khi vừa dậy thì. Tôi không thích truyện tranh, không muốn xem phim ngoại trừ khi đó là những bộ phim tình cảm có những cảnh thân mật. Tôi biết mình bị kích thích khi đọc những thông tin về giới tính và tình dục.
Cũng từ lúc đó, tôi có được cái nhìn tương đối toàn diện về sex. Tôi đã biết rõ sex là sự giao cấu bằng cơ quan sinh dục nam và nữ chứ không chỉ là ôm và hôn như trước đây. Kể từ đó, tôi khao khát muốn làm điều đó. Nhưng không phải là làm tình đẹp như trong phim, tôi muốn cảm giác mạnh, tôi muốn được cưỡng bức.
Đọc đến đây các bạn có ghê tởm và kỳ thị tôi không? Riêng bản thân tôi đã nguyền rủa con người mình hàng vạn lần, tôi là súc vật không biết liêm sỉ đội lốt người. Nhưng biết sao được, đó chính là điều tôi muốn. Tôi không muốn quan hệ bình thường, tôi hiểu chính xác mình chỉ có thể thỏa mãn khi được người khác tấn công và dùng sức mạnh.
Tôi đã muốn sớm lấy chồng, có một người đàn ông riêng của mình nhưng tôi mặc cảm không biết có người nào đủ can đảm khi biết được sự thật? Liệu họ có khinh bỉ tôi và bỏ chạy vì hoảng sợ không?
Trong suốt gần chục năm sau đó, tôi không dám có bạn trai vì sợ sự thân mật sẽ làm bùng lên con mãnh thú bên trong. Tôi cũng sợ họ phát hiện ra bản chất của mình. Ngay cả tôi còn chán ghét bản thân thì người khác chắc còn ghê sợ hơn.
26 tuổi, tôi có người yêu đầu tiên. Tôi không hoàn toàn là quái vật chỉ khao khát được đánh đập trong khi làm tình hay được cưỡng bức, tôi cũng biết yêu. Tôi và người đó đã quan hệ. Với anh ấy thì đấy là một kỉ niệm đẹp, yêu nhau.
Nhưng riêng tôi lại hụt bẫng vì không tìm thấy khoái cảm. Tôi không muốn anh nhẹ nhàng và lãng mạn như thế. Tôi thầm cầu khẩn anh hãy đánh tôi, cào cấu, và trói tôi lại rồi hãy làm tình. Song đó chỉ là khao khát không thành lời, nếu nói ra thì anh ấy sẽ sợ mà bỏ chạy ngay từ lần đầu tiên của hai đứa.
Và anh bỏ chạy thật. Trong một lần quan hệ sau này, tôi nói với anh: "Đừng cởi mà hãy xé áo quần của em, đừng vuốt ve mà hãy cào cho thân thể em tươm máu, và hãy đánh em thật đau vào".
Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt thảng thốt tột độ đó của anh. Đồng tử mở to và nhìn tôi sợ hãi như nhìn một con mãnh thú. Và tôi mất người yêu đầu tiên từ hôm đó khi anh vội vã mặc áo quần vào và chia tay không dám gặp lại.
Những mặc cảm từ ngày bé bây giờ hiện ra mồn một. Tôi không dám gặp ai, tôi sợ trên mặt mình hiện lên hai chữ “khổ dâm”. Ngay cả lúc vui nhất tôi vẫn biết mình cô đơn trống trải. Tôi không thể tâm sự với ai. Mà chắc cũng chẳng ai đủ tình yêu và can đảm để chấp nhận người phụ nữ như tôi.
Năm nay tôi 28 tuổi, còn trẻ nhưng tâm hồn đã quá già và u uất. Người yêu thứ hai cũng vừa bỏ rơi tôi. Với anh, tôi đã báo trước ngay từ đầu. Tôi biết anh sốc nhưng vẫn tò mò muốn biết bản năng của tôi đáng sợ thế nào.
Người yêu thứ hai cũng vừa bỏ rơi tôi. Với anh, tôi đã báo trước ngay từ đầu. Tôi biết anh sốc nhưng vẫn tò mò muốn biết bản năng của tôi đáng sợ thế nào (Ảnh minh họa)
Tôi yêu cầu anh trói tôi và đánh bằng thắt lưng của anh, anh làm theo. Trong cơn khoái cảm tôi hét anh hãy quật mạnh tay vào, đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết được sự hưng phấn nhục dục.
Nhưng ngược lại với tôi, con-người bình-thường là anh lại run lẩy bẩy, gai ốc và cả tóc mai đều dựng lên vì rét. Anh cũng như người trước, ai cũng sợ tôi. Chắc trông tôi còn đáng sợ hơn cả thú đói mồi. Tôi không trách họ, tôi biết mình bất thường.
Sang năm thêm một tuổi, tính cả tuổi âm là tôi cũng đã 30, nhưng vẫn đi về một mình. Có lẽ cho đến hết đời vẫn thế. Có nhiều lúc vì tuyệt vọng quá, tôi đã ước rằng chẳng thà mình khuyết tật cơ thể còn hơn là bị khuyết tật bản năng thế này. Thật sự rất cô đơn và cay đắng.
Mọi người có đủ can đảm để đọc và hiểu về một con người bệnh hoạn đáng sợ như tôi không? Có ai muốn làm bạn và yêu người như tôi không? Tôi biết mình sẽ mãi là một con bệnh bị hắt hủi. Mãi mãi là như thế.