Nhìn mặt "kẻ thứ ba" ngang nhiên vênh lên, chàng thấy ghét lắm nhưng không dám để lộ ra mặt!
Chàng sinh ra có cái may mắn là thuộc loại người không dị ứng với lông chó, vì thế chàng nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với Mon – tên con chó yêu quý mà nàng đang nuôi. Ấy vậy nhưng càng ngày, chàng càng tự hỏi liệu có phải cái ý nghĩ ấy của mình “có gì đó sai sai” không nữa.
Số là mỗi lần hò hẹn với chàng, bất kể là đi chơi hay đi ăn, nàng đều nhất định đưa cái con Mon kia đi cùng. Nàng bảo rằng đi làm cả ngày rồi, giờ nàng đi mà bỏ nó ở nhà nữa thì tội nghiệp, nó sẽ buồn. Thôi thì chàng đồng ý để nàng đưa nó đi theo, để lần nào cũng thành ba người, à quên – hai người và một chó. Có điều, con cún cưng của nàng tí tởn bao nhiêu, chàng lại thấy khổ sở bấy nhiêu. Nhìn mặt "" ngang nhiên vênh lên, cái đuôi ve vẩy mà chàng thấy ghét, nhưng không dám để lộ ra mặt!
Đôi lần chàng đưa nàng (và cả con chó) đi dạo trên bến Nhật Bản, hóng mát và ngắm cảnh hồ Tây. Giữa không gian hẹn hò lãng mạn của đôi lứa, chàng cũng muốn ôm nàng một cái cho tình cảm như các “cặp đôi nhà người ta”, nhưng ngặt nỗi nàng còn bận ôm Mon, để chàng lủi thủi đi bên cạnh. Cũng có khi nàng rảnh rang không ôm nó, chàng nắm tay nàng, đang định trao nhau nụ hôn đắm đuối thì Mon “gắt gỏng” sủa ầm lên, thế là tụt hết cả cảm xúc!
Ảnh minh họa
Rồi cũng chẳng biết bao nhiêu bận, chàng cùng nàng (và cả Mon) vào quán ăn, đương nhiên phải là những chỗ đồng ý cho Mon vào, có ghế cho Mon ngồi. Và khi ăn, nàng cũng mải lo Mon ăn cái này, Mon uống cái kia, cứ như một bà mẹ bận con mọn, mặc cho chàng thích gì ăn nấy. Có bữa nhìn nàng mải gỡ xương cho con cún yêu mà chàng suýt nghẹn, vì một cục tức to đùng trong họng chứ không phải vì nuốt miếng quá to. Mà chàng có tỏ vẻ giận dỗi thì nàng trêu: “Anh ghen với cả con cún của em à?”. Bảo là ghen với chó thì hơi quá, nhưng quả thật nhiều khi chàng thấy mình … không bằng một con chó!
Nói ra thì bị cho là nhỏ mọn, song chàng chẳng thoải mái tí nào bởi mỗi ngày lễ hay dịp quan trọng, vắt óc ra nghĩ quà cho nàng đã đủ mệt, lại còn thêm đau đầu vì mua quà cho chó của nàng. Nếu không mua cho nó thì nàng cũng không nhận quà. Thế là, chàng trở thành khách quen bất đắc dĩ của mấy cửa hàng bán đồ cho thú cưng. Có bữa gặp chàng đang chọn lược chải, sữa tắm, quần áo cho chó một cách “chuyên nghiệp”, đứa em họ há hốc mồm ngạc nhiên, vì xưa nay nhà chàng có nuôi chó bao giờ đâu!
Kể cũng hơi nhẫn tâm – chàng mong mỏi mãi rồi cũng có ngày Mon ốm. Hiển nhiên là nó chẳng thể đi cùng nàng được, và chàng hí hửng rằng sẽ có một vài ngày đi chơi với nàng mà không bị kẻ thứ ba vô duyên ấy phá bĩnh. Nhưng hỡi ôi, chàng chưa kịp mừng thì đã nhận được “lệnh” của nàng là hủy cuộc hẹn để còn đưa Mon đi bác sĩ thú y. Bao nhiêu dự định hay ho của chàng bỗng chốc tan thành mây khói! Đã thế chàng còn trở thành chân sai vặt để đi mua thuốc, mua đồ ăn cho con cún yêu của nàng nữa.
Ảnh minh họa
Hôm nay là cuối tuần song chàng bị cho “ra rìa” vì nàng bận đưa Mon đi offline với hội yêu chó. Rảnh rỗi ngồi ngẫm lại, chàng ngậm ngùi nhận ra từ ngày yêu nàng, chàng đã “đi tong” mất mấy đôi giày hàng hiệu. Chuyện là con Mon không gặm giày của chủ nó bao giờ, chỉ thỉnh thoảng lôi giày của chàng ra làm “đồ chơi luyện răng” khi chàng đến nhà nàng chơi. Và cũng từ ngày ấy – ngày quyết định cưa cẩm một cô nàng hết lòng yêu thương động vật, chàng phải đoạn tuyệt với món khoái khẩu là thịt chó, bởi nàng cấm tiệt.
Cứ ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, rồi chàng bỗng mơ đến một ngày kia, những bức ảnh cưới của chàng và nàng sẽ có hai người và một … con chó! Rồi hạnh phúc của chàng với nàng, không chỉ có “ngôi nhà và những đứa trẻ”, sẽ có thêm cả một con chó nữa. Và biết đâu, chàng và những đứa trẻ trong ngôi nhà ấy cũng được nàng chăm sóc, yêu thương không khác gì con chó cưng của nàng!