Tin mới

Chồng ở nhà chăm con người, vợ bát ngát cặp bồ ở trời Tây

Thứ năm, 21/08/2014, 17:05 (GMT+7)

 

Tôi chỉ là một người đàn ông tật nguyền, tôi không có tiền, tôi cũng chẳng có tư cách gì để níu kéo cô ấy ở bên mình. Nhưng tại sao cô ấy không bỏ tôi để tìm cho mình một hạnh phúc thực sự bên những người đàn ông luôn vây quanh em, liệu có phải em vẫn thương hại một người đàn ông bệnh hoạn không cha, không mẹ, không con cái này.

Tôi quen vào một đêm tối ở Sapa, lúc đó em chạy trốn một đám người hung dữ rất hốt hoảng và bị ngã chảy máu chân và mặt mũi xây xướt, tôi đưa em vào con phố nhỏ chờ đám người đó đi hết rồi đưa em về khách sạn nơi tôi ở. Em cám ơn tôi rồi vội vã định đi nhưng tôi giữ em lại bởi những vết thương của em cần được chữa trị. Sau khi được ăn uống và ngủ một giấc trông thần thái của em đã có vẻ ổn tôi mới hỏi chuyện. Nước mắt rơi đều trên khuôn mặt đẹp của em qua từng câu chuyện, hóa ra em là gái làng chơi mồ côi bị bọn đầu gấu ăn chặn tiền và định đem em đi bán sang Trung Quốc nên em đã trốn khỏi động của họ. Bây giờ em không biết phải đi đâu về đâu cả. Cứ thế chúng tôi thương cảm cho nhau qua những câu chuyện đời. Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng bố mẹ tôi mất vì một Tai nạn giao thông, còn tôi thì bị mất một bên chân cũng vì vụ tai nạn đó. Ông bà nội tôi là người nuôi nấng và cho tôi ăn học, rồi quay về Lạng Sơn làm cán bộ huyện, chuyến đi Sapa này là chuyến công tác đầu tiên của tôi.

Ngay ngày hôm sau, khi chuyến công tác kết thúc, tôi bảo em theo tôi về Lạng Sơn sống cùng tôi như em gái. Dù bối rối nhưng em cũng đồng ý bởi em đa không còn nơi nào để đi cả.

Khi tôi dẫn em về, ông bà nội tôi phản đối kịch liệt nhưng tôi đã thuyết phục được ông bà bởi “cứu một người hơn xây bảy tòa tháp”, nhưng em thì vẫn mặc cảm vô cùng. Tôi đã giúp em mở một quán tạp hóa nhỏ gần nhà, thỉnh thoảng em mới về nhà còn lại thì em ở lại quán vì không muốn phiền ông bà tôi.

Những tưởng tôi sẽ xem em như người em gái nhưng tôi lại đem lòng yêu em bởi em đẹp, đẹp lắm. Làn da em trắng muốt, đôi mắt ướt đen lánh mỗi lần nhìn tôi khiến tôi bối rối. Một năm cũng qua đi mà tôi chưa dám ngỏ lời, trong khi đám trai trong huyện thường xuyên ghé quán và buông lời tán tỉnh. Có vẻ như em đã mất niềm tin vào đàn ông và có lẽ cũng vì mặc cảm nghề nghiệp nên em không muốn lập gia đình.

Cuối cùng, lấy hết can đảm cuối cùng tôi cũng ngỏ lời được với em, nhưng em chỉ im lặng, tôi cho đó là một lời từ chối. Những ngày sau đó, tôi tránh gặp mặt em vì ngại ngùng, nhưng rồi em lại chủ động gặp tôi để

 

Theo dõi Tinmoi.vn trên Tinmoi.vn - Google news