Tôi nhận thức rõ suy nghĩ đó là sai nhưng tôi không thể quên những phút giây ấm áp mà người thứ ba đem đến.
Tôi vẫn biết trong mỗi chúng ta ai khi đến tuổi trưởng thành đều trải qua không ít mối tình, có những mối tình đầy nước mắt nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng, chúng ta có thể yêu rất nhiều người nhưng cuối cùng chỉ được chọn một người duy nhất cùng song hành đến cuối cuộc đời - đó là chồng hoặc vợ.
Tôi vẫn biết thế nào là công - dung - ngôn - hạnh của một người phụ nữ. Tôi vẫn biết thế nào là một người vợ thuỷ chung. Tôi vẫn biết thế nào là sự đê tiện của kẻ thứ ba. Tôi vẫn biết... vẫn biết tất cả đều không được phép nhưng không hiểu sao tình yêu tôi dành cho anh vẫn cứ lớn dần từng ngày và gần đoạt chiếm cả trái tim tôi.
Tình yêu của tôi với anh cũng giống như những mối tình vụng trộm mà mọi người thường lên án rằng: Kẻ thứ ba. Tuy nhiên, chúng tôi đến với nhau không phải là do sự bốc đồng của tuổi trẻ, cũng không phải là do sự thoã mãn, và càng không phải vì lợi ích cá nhân... mà xuất phát từ hai trái tim yêu nhưng lại tìm gặp nhau quá muộn màng.
Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó tôi sẽ yêu một người đàn ông nào nữa vì tôi đã và đang có một người chồng hết mực yêu thương tôi. Chồng cho tôi một mái ấm gia đình hạnh phúc. Tình yêu của tôi và chồng rất đẹp. Đó là mối tình kéo dài từ thời sinh viên, từ lúc mới quen nhau, tìm hiểu, rồi cưới nhau... Và tôi đã xác định rằng chồng sẽ là bến đỗ bình yên, hạnh phúc và là duy nhất trong lòng tôi.
Nhưng... như một sự sắp đặt của thượng đế, tôi đã gặp anh. Lúc đầu chỉ là một cái nhìn xa lạ, rồi đến ánh mắt thiện cảm hơn, sự quan tâm sẻ chia về cuộc sống, rồi đến một cái nắm tay, một nụ hôn nhè nhẹ chứa đựng biết bao tình yêu muộn màng của cả tôi và anh. Ở bên anh, tôi cảm nhận được tình yêu, từng hơi ấm của anh thật ấm áp như lúc tôi đang ở cạnh chồng tôi vậy.
Đã có lúc chúng tôi muốn ra đi để giữ lấy niềm hạnh phúc của riêng mình nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua thôi thì đã được dập tắt ngay vì tôi kịp nhận ra rằng mình không thể ích kỷ như vậy! Tôi biết mình đã sai, và tôi càng biết rằng chỉ cần trong đầu tôi có chút suy nghĩ về người đàn ông khác cũng đủ làm tôi thấy day dứt với chồng. Nhưng tôi lại... yêu anh.
Có lẽ sẽ không ai đồng tình với tình yêu đến muộn. Nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó, có khi chúng ta biết đó là sai nhưng vẫn không thể chế ngự được tình cảm của mình. Tôi và anh có thể âm thầm yêu nhau đến suốt cuộc đời này không? Xin hãy nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào?
Theo Ngôi Sao