Sinh nhật năm nay thật bất ngờ khi chồng mang về một bó hoa tặng vợ. Trước đây tôi luôn nghĩ, được nhận hoa thì có gì ghê gớm, nhưng bây giờ tôi nhận ra mình đã nhầm.Yêu nhau 4 năm, anh khuyên tôi đi lấy chồng Yêu cầu "chơi khó nhau" của bố chồng tương lai.
Có lẽ các bạn sẽ cười khi đọc tâm sự thuộc hàng vớ vẩn của một bà mẹ hai con không còn mấy trẻ trung này. Tôi vừa được chồng tặng một bó hoa hồng nhân ngày sinh nhật. Chỉ có thế thôi nhưng tôi vui và hạnh phúc còn hơn cả việc được nâng lương hay thăng chức.
Đó là bó hoa đầu tiên mà tôi nhận được sau 13 năm yêu nhau, trong đó có 8 năm làm vợ chồng. Giản đơn thế nhưng có lẽ từ nay, tôi mới được làm
Hoa là một món quà vật chất có ý nghĩa tinh thần mà có lẽ người phụ nữ nào chắc cũng từng được nhận ít nhất một lần từ người đàn ông của mình. Song tôi đã từ chối đặc quyền đó suốt 13 năm nay, không chỉ là một bó hoa, đó còn là một sự hi sinh lớn.
Những năm tháng sinh viên, mỗi năm có ít nhất 4 dịp mà đáng lý ra tôi nhận được hoa từ chồng, lúc đó còn là người yêu của tôi. Nhưng tôi đã nghèo, anh lại còn nghèo hơn. Bất cứ một khoản tiền nhỏ nào ngoài tiền cơm và học phí cũng đều trở nên xa xỉ. Thôi thì nói dối em không cần hoa hòe hoa sói gì cả, chỉ cần tấm lòng từ anh. Nói thì nói thế, nhưng khi ngồi sau để anh đèo đi chơi, tâm trạng tôi vừa nặng nề vừa hãnh diện.
Tôi cảm thấy nặng nề vì tủi thân, những đứa bạn gái cùng phòng tôi đều mang hoa về để khoa mỗi dịp lễ, chỉ có tôi lúc nào cũng đi về tay không. Chỉ vì một bó hoa mà người ngoài nhìn vào chúng tôi với bao nhiêu định kiến. Người thì nói anh tệ, kẻ thì bảo tôi không được yêu thương. Còn riêng tôi, ngoài một chút chạnh lòng, tôi cảm thấy hãnh diện vì đã giúp anh tiết kiệm được một khoản tiền không hề nhỏ với anh lúc bấy giờ. Tôi rất vui khi được tặng hoa nhưng sẽ càng vui hơn khi được cùng chia sẻ khó khăn với anh.
Cứ thế suốt 7 năm yêu nhau, tôi chưa từng được nhận một bông hoa nào. Chúng tôi cưới nhau, hoa trở thành một cái gì đó lãng mạn quá mức so với đời sống hôn nhân. Rồi hàng vạn thứ phải trang trải, một bó hoa chưa bao giờ nằm trong danh sách chi tiêu của hai vợ chồng. Dần dần tôi trở thành một người phụ nữ lãnh cảm với hoa. Không phải là tôi không thích hoa mà vì biết nó sẽ chẳng giúp ích gì cho mình. Chồng tôi cũng vì thế quên luôn việc nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn này.
Ngày 8/3 năm 2009, tôi và chồng chở con đến nhà trẻ. Trên đường đi tôi nhắc chồng ghé vào một hàng hoa để mua tặng cô giáo của con. Khi gói hoa xong, cô bán hàng nhắc khéo chồng tôi “Sao anh không mua tặng vợ, vợ anh cũng là phụ nữ kia mà”.
Nghe xong tôi giật mình rồi tự nhiên đỏ hoe hoe mắt. Cảm giác chính xác là tủi thân. Ngày xưa tôi từ chối được chồng tặng hoa vì biết anh nghèo khó, bây giờ sự hi sinh đó trở thành một thói quen khó bỏ. Tôi không trách chồng, chỉ trách mình đã không đối xử tốt với bản thân. Chồng tôi lúc đó cũng xấu hổ với cô bán hàng nên đòi mua tặng vợ, nhưng tôi lại gạt đi.
Trong 1/3 cuộc đời, bao nhiêu chua cay mặn đắng tôi đều đã nếm. Chỉ là tôi chưa từng trải qua cảm giác được tặng hoa. Tôi hứa hẹn nhất định phải bắt chồng tặng khi có dịp.
Nhưng chồng tôi là người có thể gánh gánh nặng gia đình mà không gánh nổi một bó hoa. Anh quên hết tất cả các ngày lễ liên quan đến vợ, kể cả sinh nhật. Bây giờ tôi trách anh thì đã muộn. Bạn bè tôi đều nói tôi sai khi tạo thói quen dễ dãi cho chồng. Đàn ông sẽ không tự nguyện làm gì cho đến khi đàn bà đòi hỏi. Còn tôi thì chấp nhận hi sinh ngay từ đầu nên chồng quên là điều dễ hiểu.
Nghĩ lại thì đúng là tôi thuộc tuýp người như thế. Có một năm, hai vợ chồng đã chở nhau trên đường đến hàng hoa để chồng mua tặng vợ. Nhưng bản tính hi sinh một cách ngớ ngẩn trong tôi lại lên tiếng. Mua hoa về làm gì, mất đứt ít nhất 200 ngàn bạc, mang về thơm nhà một tí nhưng sau đó cũng héo vứt đi. Trong khi với số tiền đó, tôi có thể mua được nhiều thức ăn cho chồng con.
Sinh nhật năm nay thật bất ngờ khi chồng mang về một bó hoa tặng vợ. Trước đây tôi luôn nghĩ, được nhận hoa thì có gì ghê gớm, nhưng bây giờ tôi nhận ra mình đã nhầm. Một bó hoa luôn có nhiều ý nghĩa hơn vẻ đẹp của những bông hoa. Nó vừa thể hiện tình yêu, vừa thể hiện rằng tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi vẫn được yêu thương, tôi không bị quên lãng.
Ngắm bó hoa từ chồng và tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Sao bấy lâu nay tôi có thể bỏ qua một niềm vui tuy nhỏ nhưng giá trị thế này nhỉ? Có phải tôi đã quá nguyên tắc và ích kỷ với bản thân mình không? Sau 13 năm, bây giờ tôi mới cảm thấy mình là một người phụ nữ được yêu. Có lẽ từ nay, muốn được hạnh phúc, tôi nên biết rộng lòng với bản thân và biết đòi hỏi hơn?
Theo MASK Online