“Trước đây tao bảo hoàn cảnh chưa cho phép đẻ, mày bảo, mày đẻ được, nuôi được. Tao không bắt mày đẻ, đừng làm phiền tao” - Nói xong gã cúp máy một cách lạnh lùng.
Mấy tháng không thấy chồng về, một lần tình cờ chị thấy chồng đi cùng người phụ nữ khác rất tình tứ ở một quán ăn vỉa hè. Chị ngớ ra vì chồng bảo với chị đang bận công trình ở Hà Tĩnh. Thì ra, gã đã ở với người phụ nữ khác nên không cần mẹ con chị.
Trước ngày cưới chồng chị là người lịch thiệp, hào hoa, chăm sóc chị như một chậu hoa quý hiếm. Nhưng sau ngày cưới chưa đến 1 tuần, chồng bỗng dưng thay đổi 360 độ.
Bắt đầu từ bữa tiệc ngọt gặp mặt ở cơ quan chị. Chị đã nói hết nước với chồng là ở cơ quan chị ai cưới xong cũng làm bữa tiệc ngọt cảm ơn. Chồng chị ầm ừ cho qua chuyện. Đến lúc chị đã chuẩn bị xong chồng chị mới trở chứng, vùng vằng. Chị vẫn nhẹ nhàng vì chị đã báo thời gian với sếp và đồng nghiệp.
Hôm ấy, gần cuối giờ làm việc của cơ quan, hai vợ chồng bắt tắc xi đến đây và lên phòng để bày chút hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt cho bữa tiệc ngọt cảm ơn. Vừa lên phòng, bỗng dưng chồng chị bảo có việc phải đi. Chị van nài nhưng chồng chị chỉ vào mặt vợ và nói lớn: “Tôi đã bảo tôi không thích, tốn kém, giờ cô tự đi mà tiếp”. Nói rồi chồng chị rảo bước nhanh xuống dưới và bắt xe đi tiếp, để lại chị dở mếu, dở cười với bữa tiệc cảm ơn sau cưới chỉ có một mình.
Sau lần đó chị thấy hối hận khi lấy gã, nhưng trái tim đàn bà thường yếu mềm và dễ tha thứ. Chỉ cần chồng chị nói mấy lời xin lỗi ngon ngọt lại làm chị quên hết (Ảnh minh họa) |
Hai tháng sau ngày cưới, chị báo với chồng là mình đã mang thai. Chị nghĩ chồng sẽ vui biết nhường nào, nhưng câu chị nhận được là “Chết cha rồi, sao lại thế hả em? Vợ chồng quan hệ lúc ấy anh nhớ còn 5 ngày nữa em có kinh sao dính được nhỉ?”. Thì ra chồng còn nhớ vòng kinh hơn chị.
Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý, chồng rủ chị đi Móng Cái nghỉ tuần trăng mật muộn. Đêm ấy khoảng 12 giờ, thấy máy điện thoại của chồng có tin nhắn. Chị tò mò mở ra đọc trong lúc chồng đang ngủ say. Dòng tin nhắn làm tim chị thắt lại, người chị nóng ran vì ghen.
Đọc xong chị để máy vào vị trí cũ, nằm xuống cạnh hắn mà không tài nào chợp mắt được. Sáng mai, chị đưa tin nhắn đó cho chồng đọc. Vừa đọc dứt thì chồng chị trừng mắt la chị lắm chuyện, rằng người ấy chỉ là bạn và họ nhắn tin đùa nhau vậy để chị ghen thôi.
Chị im lặng. Và chồng chị lại nhận một cuộc điện thoại nữa. Lần này, nhìn bộ dạng chồng lén lút nên chị theo ra hành lang khách sạn. Chị thấy giọng chồng thậm thụt: “Em đừng gọi, nhắn tin nữa. Anh đang bận tiếp khách cho sếp, về anh sẽ qua em ngay. Em ăn gì anh mua?”.
Đến nước này chị không chịu được nữa. Chị bắt xe về Hà Nội. Chồng chị trả tiền khách sạn rồi thuê xe đuổi theo và bắt chị phải lên xe cùng. Vừa lên đến xe, gã kéo tay chị xuống cùng ngồi ở hàng ghế sau cùng. Tiện tay gã đấm vào bụng chị 1 cái. Chị vội ôm bụng đứng dậy, gã thẳng chân đạp mạnh sau mông chị. Khi chị kêu “á” thì lái xe quay lại nhìn vợ chồng chị. Chị cúi mặt, còn chồng chị - gã không nói gì.
Về tới Hà Nội, chưa kịp thay quần áo, cơn điên của chồng đang bị kìm nén nên gã cho chị mấy cái tát. Hai má chị in hằn năm ngón tay của chồng. Đêm đó chị khóc rất nhiều, sáng ra bụng lại đau dữ dội, gã đưa chị đi khám.
Người chị lạnh ngắt khi nghe bác sỹ thông báo thai được 10 tuần nhưng đã bị lưu. Chị ngước nhìn chồng, mặt gã tỉnh bơ như đã biết trước điều này. Gã đưa chị đi tới bệnh viện để "giải quyết". Chị bước ra từ buồng khám lòng tan nát, mặt chị buồn rủ rượi. Thấy thế gã càu nhàu với chị.
Sau lần đó chị thấy hối hận khi lấy gã, nhưng trái tim đàn bà thường yếu mềm và dễ tha thứ. Chỉ cần gã nói mấy lời xin lỗi ngon ngọt lại làm chị quên hết. Như gà mái mắn đẻ, sau mấy tháng chị lại mang thai. Lần này gã có vẻ vui lên chút ít khi biết tin. Lòng chị được an ủi khi thấy chồng biết thương con.
Vợ chồng đang vui vẻ thì một hôm gã bảo phải về quê có việc. Khi trở lại thành phố, thái độ của chồng chị tự nhiên thay đổi. Gã bảo mẹ chồng chị đi xem bói đứa bé không hợp tuổi với gã nên ép chị bỏ thai. Chị không đồng ý thế là gã dọa chị đủ điều. Chị im lặng, cái im lặng cay đắng của một người mẹ muốn bảo vệ con mình.
Ngày chị sinh, gia đình chị ở tận miền Nam, không ai ra chăm được, mẹ đẻ chị cho tiền để chị thuê người chăm hai mẹ con. Còn mẹ chồng chị làm nông cũng bận rộn nên không lên phụ giúp chị được. Nhưng tiếc tiền, chị không thuê giúp việc. Mọi việc lớn nhỏ đều đến tay chị làm. Chị kêu ca, phàn nàn thì gã ráo hoảnh bảo: "Tưởng con là niềm vui lớn của đời cô".
Rồi những khi con khóc ban đêm, chị chưa kịp dỗ dành được là chồng chị tỏ ra bực mình vì làm mất giấc ngủ. Gã còn nói những lời cay nghiệt với 2 mẹ con chị.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế với chị như địa ngục. Chị cũng chẳng thiết tha chuyện chăn gối với chồng. Vì nhu cầu sinh lý không được đáp ứng, nên chồng chị đã tìm nguồn vui khác khi con mới được hai tháng. Gã cứ đi đi về về như một cái bóng, chẳng cần biết mẹ con chị làm gì.
Khi bé thứ nhất được 7 tháng, chị bị vỡ kế hoạch. Chị hốt hoảng đưa cho chồng xem que thử thai. Xem xong, gã lạnh lùng vứt vào sọt rác. Chị hỏi chồng một câu bâng quơ: "bây giờ phải làm sao?". Gã buông một lời đến hôm nay chị vẫn còn thấy đau: “Bỏ đi còn làm sao nữa, cô định đẻ ra để cả lũ chết đói à?”.
Rồi gã vứt cho chị hai trăm nghìn đồng để tìm nơi nào rẻ rẻ đi giải quyết cái thai đó. Ngày chị vào bệnh viện thăm khám, chị xác định sẽ giữ lại con. Song bác sỹ cho biết thai rất yếu, cơ thể chị cũng rất yếu, có để cũng sẽ bị sảy.
Tình thế bắt buộc, chị đành dứt bỏ đứa con tội nghiệp. Về đến nhà chị nằm xoài ra, bà hàng xóm tốt bụng giúp chị cho bé lớn uống sữa. Chị gọi điện cho chồng, bảo gã về chăm con nhưng gã trả lời “tôi đang bận” và cúp máy.
Nửa đêm, người vẫn mệt mỏi đến không gượng dậy được thì con lại sốt cao. Lần đầu tiên, chị gọi cho chồng cầu cứu: “Anh ơi con bị sốt cao quá, mai anh về xem thế nào đưa con đi viện cùng em với” - Đó là lời van lơn lúc ba giờ sáng của chị với người đàn ông chị gọi là chồng, là cha của con chị.
“Trước đây tao bảo hoàn cảnh chưa cho phép đẻ, mày bảo, mày đẻ được, nuôi được. Tao không bắt mày đẻ, đừng làm phiền tao” - Nói xong gã cúp máy một cách lạnh lùng. Nước mắt chị trào ra ướt cả khuôn mặt đứa con trai nhỏ chưa đầy tuổi. Chị ôm con vào lòng, con vẫn nóng như hòn than, tâm trạng chị rối bời. Chị thấy chua chát cho cuôc hôn nhân của mình.