Tôi cảm thấy mình đớn hèn và nhục nhã khi vợ gửi những đồng tiền "bán thân" về cho tôi.
Tôi hoang mang vô cùng không biết nên làm gì với cuộc hôn nhân của mình. Tôi còn yêu vợ nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện vợ mình trở thành “vợ hờ” của người đàn ông khác. Tôi cảm thấy mình đớn hèn và nhục nhã khi vợ gửi những đồng tiền từ việc cặp bồ về cho tôi. Nhưng nghĩ tới việc ly hôn, tôi lại chạnh lòng thương vợ, thương con và thương chính bản thân mình.
Vợ chồng tôi đều học đại học ra trường, cũng có thể gọi là người có bằng cấp, học vấn. Tuy nhiên, vì công việc không được thuận lợi, lương tháng ba cọc, ba đồng trong khi bao nhiêu việc cần đến tiền nên vợ tôi quyết định nghỉ làm ở cơ quan và xin đi xuất khẩu lao động. Lấy nhau được hơn 2 năm, vợ tôi sinh xong đứa con đầu lòng là đi. Lúc đầu tôi cũng băn khoăn vì vợ chồng mới cưới nhau chưa được bao lâu, tôi không muốn xa vợ. Hơn nữa, con cũng còn quá nhỏ nên tôi không muốn vợ đi. Nhưng cô ấy bàn với tôi là đi 3 năm về có một khoản tiền lớn, hai vợ chồng có vốn liếng mới thay đổi được cuộc sống hiện tại chứ ở nhà cặm cụi làm cả đời chắc cũng không để ra được gì. Cân nhắc mãi cuối cùng tôi đồng ý để vợ đi vì hiện tại công việc của tôi ở nhà tốt hơn cô ấy, còn công việc mà cô ấy xin chạy đi nước ngoài cũng nhẹ nhàng, không quá vất vả.
Vợ đi được vài tháng, kinh tế gia đình tôi đã khác hẳn. Cô ấy gửi tiền về đều đặn và nhờ đó tôi mang đi gửi ngân hàng đợi khi vợ về hai vợ chồng tính kế làm ăn. Hầu như ngày nào tôi cũng điện thoại cho vợ, động viên cô ấy cố gắng. Con tôi ở nhà có ông bà nội chăm sóc và nuôi giúp nên tôi cũng đỡ vất vả hơn. Thương vợ ở nơi đất khách quê người cô đơn một mình nên ở nhà tôi rất giữ gìn bản thân, không hề Ngoại tình hay tơ tưởng cô nào cả.
Tôi chạnh lòng thương vợ, thương con và thương chính bản thân mình (Ảnh minh họa) |
Tính tới giờ, vợ tôi đã đi được hơn 1 năm. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì vợ cả. Cô ấy điện thoại về, vẫn nói là công việc tốt, không quá vất vả nên tôi cũng chỉ biết động viên vợ cố gắng đợi ngày về. Cho tới cách đây 1 tháng, có người đi cùng đợt với cô ấy về thăm nhà, người đó nói cho tôi biết một sự thật ngỡ ngàng - hóa ra ở bên kia vợ tôi không làm công việc như cô ấy bảo mà là bồ nhí của một người đàn ông khác.
Người này nói rằng cô ấy chỉ làm vài tháng với công việc đã đăng kí rồi không chịu được vất vả nên cặp với ông kia và bỏ việc luôn. Vợ tôi có chút nhan sắc và ngoại ngữ tốt hơn người khác đôi chút nên thuận lợi trong việc làm quen, bắt thân. Giờ thì cô ấy chỉ đi làm thêm nếm bình thường còn phần lớn thời gian là cặp kè với ông ta. Như vậy cô ấy vừa không mệt mà lại “kiếm” được nhiều tiền hơn.
Nghe người đó nói mà tôi chết cay, chết đắng trong lòng. Có ai ngờ cô vợ ngoan hiền của tôi cũng có ngày hành xử như vậy. Tôi biết công việc dù làm ở đâu cũng là vất vả và cô ấy khổ hơn khi phải xa chồng, xa con, một mình nơi đất khách quê người. Nhưng đó không phải là lí do cho việc cô ấy chấp nhận làm cái việc dơ dáy đó. Khi vợ tôi thú nhận đó là sự thật, tôi đã không còn giữ được bình tĩnh và cắt liên lạc với cô ấy hơn 1 tháng nay rồi.
Cô ấy khóc mếu xin tôi tha thứ vì nói rằng khi đi xuất khẩu, nhà tôi đã phải vay chạy một khoản tiền không nhỏ. Sang tới bên này, công việc không như mong đợi nên cô ấy rất sợ không thu hồi vốn. Lo nghĩ quá khiến cô ấy làm liều khi gặp người đàn ông đó vì biết ông ta có tình ý với mình. Vợ tôi tặc lưỡi rằng có nhiều người ở bên chồng, không giúp được chồng mà còn cắm sừng lên đầu chồng huống hồ cô ấy làm vậy chỉ vì bất đắc dĩ. Ông ta là người bản xứ, hết hợp đồng lao động bên này, cô ấy về nước là chấm dứt tất cả, mà cặp với ông ta thì vợ tôi lại có nhiều vốn. Cô ấy biết là sai lầm nhưng không còn cách nào khác nên cô ấy đã nhắm mắt đưa chân.
Tôi còn yêu vợ, thương vợ rất nhiều nhưng với một người đàn ông không có nỗi nhục nào bằng nỗi nhục bị vợ cắm sừng. Không biết đã đành, biết mà tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ thì quả đúng tôi không còn gì để nói. Giờ tôi băn khoăn quá, không biết phải làm sao. Bỏ vợ thì không đành vì biết cô ấy cũng chẳng có tình cảm gì với người đàn ông kia, chẳng qua là đổi chác mà thôi. Nhưng nếu không ly hôn có nghĩa là tôi mặc định chấp nhận mình là một thằng hèn, sống bằng tiền do vợ bán rẻ thể xác và linh hồn. Tôi phải làm gì lúc này đây?