Từ ngày bà mất, ông cảm thấy mình trở thành người thừa trong ngôi nhà rộng lớn khang trang của cậu con trai. Ông tính sẽ vào Nam ở cùng con gái nhưng cứ dùng dằng, mộ bà chưa xanh cỏ mà ông bỏ đi thì coi sao được. Nhưng mấy ai thấu hiểu được nỗi đau chất chứa trong trái tim già nua. Bản lĩnh của một người lính giúp ông giữ vẻ
Ngày ông còn ở trong quân ngũ, một mình bà cáng đáng cả gia đình. Ba cô con gái lần lượt chào đời trong niềm hy vọng thấp thỏm của nhà nội. Dạo ấy, ông ít về thăm nhà vì sợ phải đối mặt với những lời chì chiết, nhiếc móc của mẹ về tội sinh con một bề. Mẹ ông là người phụ nữ sinh ra trong một gia đình gốc Huế và rất khắt khe theo lễ giáo phong kiến. Ở nhà, bà nắm tất cả mọi quyền hành, đối xử phân biệt theo thứ bậc. Biết mẹ cay nghiệt là vậy nhưng ông vẫn để mặc vợ ngụp lặn trong không khí ngột ngạt của gia đình cùng ba đứa con…
Khi cô con gái út lên tám tuổi, mẹ ông lại bắt vợ sinh thêm con để nối dõi. Nhưng ông ít về nhà nên mãi vợ chưa có bầu. Rồi đột ngột, vợ lên đơn vị thăm ông một lần duy nhất. Sau lần ấy, vợ ông mang thai và sinh hạ cậu quý tử Gia Bảo. Có được cậu con trai, gia đình ông như trút được gánh nặng, mẹ ông vui vẻ hơn với con dâu, vợ chồng ông được phần thoải mái.
con trai, nối dõi, bí mật
Cuộc sống bình lặng trôi qua. Tận đến khi nhắm mắt, mẹ ông còn rất mãn nguyện vì thực hiện được nguyện vọng của tổ tiên. Gia Bảo được ông nuôi dạy rất chu đáo, cho sang Pháp du học về kiến trúc rồi về nước lập nghiệp. Ông cứ ngỡ, đời mình thế là viên mãn…
Bà đột ngột trở bệnh. Nỗi vất vả về vật chất và tinh thần suốt một thời gian dài khiến bà không gượng dậy được sau một trận ốm tưởng như bình thường. Những ngày cuối cùng trên giường bệnh được chồng kề cạnh chăm sóc, nước mắt bà cứ lăn dài trên gương mặt kham khổ, ánh mắt đau đáu nhìn ông nửa van xin nửa hờn trách. Đến tận ngày cuối, bà mới dám nắm chặt tay ông để trăn trối đôi điều. Những lời bà nói ra như từng mũi kim đâm thẳng vào tim ông. Bà nói, đáng lẽ bí mật này “sống để dạ, chết mang theo” nhưng bà sợ không nhắm mắt được vì tội lỗi với họ tộc nhà ông. Đứa con trai mà dòng họ nâng niu bấy lâu không phải ruột rà máu mủ của ông…
Ngày đó, vì áp lực quá lớn từ mẹ chồng còn chồng thì thờ ơ lãnh đạm khiến bà có quyết định táo bạo ấy. Bà phải tìm cho mình một lối thoát và đã chọn con đường nguy hiểm “được ăn cả, ngã về không”. Đứa con trai ra đời tưởng chừng đã cứu rỗi được phần đời còn lại của bà. Nào ngờ, nó khiến bà sống không thanh thản, cảm giác tội lỗi ấp ủ trong tim cứ nhức nhối mãi. Ông lặng người đi…
Đến tận bây giờ, sự thật ấy chỉ có hai người biết, một người đã mồ yên mả đẹp, một người khắc khoải trong nỗi đau xế chiều. Ông không thể trách bà, chỉ có thể tự trách mình đã quá vô tâm. Ông ước gì, bà đừng nói ra sự thật đau lòng ấy để ông có thể thanh thản suốt quãng đời còn lại.
Con trai bà vẫn chưa biết chuyện, nếu biết, nó sẽ phản ứng ra sao? Lặng lẽ đi vào Nam cùng con gái hay nói ra tất cả cho rõ ràng trắng đen.
Ông đắn đo mãi không quyết được…
(Theo PNO)