Đức Phúc: Ám ảnh về cái nghèo, sợ nhất là bố mẹ bị người khác đánh!
Ẩn sau nụ cười hồn nhiên, chân chất của Đức Phúc là một tâm hồn chịu nhiều thương tổn vì tuổi thơ không được đầy đủ như bạn bè đồng trang lứa.
Đức Phúc.
Đức Phúc.
Đức Phúc thừa nhận, người xung quanh luôn nhìn vào anh với ý nghĩ vui vẻ, lạc quan. Nhưng để vững bước trên con đường của mình, Đức Phúc nhiều lần chôn giấu nỗi đau, cố gắng gượng cười vì cậu chàng biết rõ, nếu có bật khóc cũng chẳng ai nghe thấy, chẳng ai giúp mình giải quyết mọi ưu phiền. Trong cuộc trò chuyện thẳng thắn với 1 tiếng kể hết, Đức Phúc lần đầu trút bỏ và giải đáp những câu hỏi riêng tư về cuộc sống tưởng chừng như êm đềm, bình lặng của mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả, thời điểm thi Giọng hát Việt, tôi chỉ có 2 triệu đồng. Đấy là tiền tích cóp được từ bé đến lớn chứ không phải bố mẹ cho. Tôi thích ca hát nên xin bố mẹ được vào Sài Gòn tham gia cuộc thi. Cũng may, có gia đình người bác hỗ trợ, tôi mới trót lọt qua được mùa thi với số tiền dành dụm ít ỏi này.
Nhiều người vẫn nghĩ gia đình tôi giàu lắm, vì phải có tiền mới tham gia được cuộc thi The Voice. Nhưng đấy là sai lầm, nghĩ tôi giống như công tử bột, lúc nào cũng được chở che thì thật là tội nghiệp. Thi xong The Voice, tôi còn trích tiền thưởng trả nợ cho bố mẹ, sửa lại mái tôn cũ ở nhà. Một thân một mình vào miền Nam lập nghiệp, đi hát được bao nhiêu tiền tôi cũng trích lại để chu cấp cho bố mẹ và em trai đang học tại Hà Nội.
Lúc mới đoạt chức Quán quân, tôi nổi lên được một chút. Nhưng sau đó, vì ngoại hình không bắt mắt nên tôi chùn lại. Đây là giai đoạn rất khó khăn, rất hiếm khi được book show đi diễn. Kiếm được ít tiền, tôi bắt đầu có suy nghĩ hay là đi học lại, mình cứ kiếm cái nghề nào đó cho ngon lành rồi mới tính tiếp chuyện đi hát. Nghĩa là tôi không bỏ dở con đường ca hát, chỉ là biết nó không đủ nuôi sống mình nên mới muốn làm công việc khác ổn định hơn.
Trước khi vào Sài Gòn, tôi đã theo học ngành kiến trúc ở Hà Nội. Vì đam mê ca hát, học được 1 năm tôi lại bảo lưu kết quả. Bây giờ, khi chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định chuyển trường, vào Sài Gòn học tiếp. Vậy rồi tôi đi học lại, học được 1 năm thì cơ duyên phẫu thuật thẩm mỹ đến bất ngờ. Lúc đấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản là trường đại học đang cho nghỉ hè 1 tháng, mình cứ phẫu thuật rồi tận dụng thời gian ấy để nghỉ ngơi, chẳng sao cả!
Ai ngờ, phẫu thuật xong, tôi thay đổi diện mạo, đường công việc cũng khác đi. Mọi người chú ý đến tôi nhiều hơn, show diễn đến tấp nập hơn. Một lần nữa, chuyện học của tôi lại dừng lại để dồn sức cho ca hát. Cứ như định mệnh, cứ học được 1 năm là lại dừng.
Khi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi đang ở Sài Gòn. Tôi gọi điện về cho bố mẹ thì bị phản đối quyết liệt. Mẹ tôi nói rằng mọi thứ không an toàn, chẳng có bà mẹ nào muốn con mình lên bàn mổ cả. Dù tôi có giải thích rằng khi phẫu thuật rồi con sẽ đẹp hơn nhưng mẹ vẫn bảo, ngoại hình như thế được rồi, không cần thiết phải làm. Tuy nhiên sau đó, tôi vẫn quyết định phẫu thuật thẩm mỹ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì tôi cũng tự quyết định. Kể cả chuyện đi hát, bỏ dở chuyện học hay phẫu thuật thẩm mỹ. Bố mẹ chỉ biết nghe và tin tưởng vào lựa chọn của con trai.
Bố mẹ tôi là người nhà quê, họ rất hiền lành. Có nhiều lúc tôi đã giận bố mẹ vì tại sao không cho tôi cuộc sống đủ đầy, trọn vẹn như những người khác. Nhưng có một lần, đi xem phim một mình giữa đêm, tôi đã khóc khi chứng kiến câu chuyện cảm động của nam nhân vật chính với mẹ anh ấy. Bố mẹ đã già, giận bố mẹ làm gì? Điều khiến tôi tự hào nhất về bố mẹ là đã cho mình hình hài vẹn nguyên thế này. Còn về những cơ cực, nghèo khó trong quá khứ, đấy là thăng trầm cuộc sống mà tôi phải trải qua. Cô
Hồi nhỏ, tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt nhưng không dám kêu than. Có lần, tôi không cho bạn ấy mượn vợt cầu lông, thế là trên đường đi học về, bạn ấy cứ đấm thùm thụp vào lưng tôi. Rất đau nhưng phải cố gắng chịu đựng. Tôi chẳng mách với bố mẹ, vì tôi sợ, nếu tôi nói ra rồi bố mẹ của bạn ấy lại đến đánh bố mẹ tôi thì biết làm sao? Tôi lựa chọn cách cất giấu mọi buồn tủi vào lòng.
Một lần khác, khi đã học cấp 3 rồi, tôi được chị họ chở đi trên chiếc xe đạp cũ. Tôi níu kéo chị lại và nói rằng: "Chị ơi vì sao mình lại sống khổ thế này. Vì sao mình lại không đủ đầy như những người khác. Tại sao họ vui vẻ, sung sướng hưởng thụ mà mình thì chỉ có sách vở, quần áo cũ. Đến mức, nhà dột mái tôn mà bố mẹ mình cũng không có tiền để sửa". Chị tôi mới bảo: "Thôi em à. Cứ nhìn xung quanh mà xem, nhiều người còn khổ hơn mình". Vậy rồi ý nghĩ đó cũng mất đi. Điều tôi sợ nhất là bố mẹ bị người ta đánh, gia đình xảy ra chuyện gì không hay, còn thiếu thốn cỡ nào, nếu được ở cùng nhau thì vẫn sẽ chịu đựng được.
Đến giờ, khi đã là ca sĩ nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền, tôi vẫn có thói quen tiết kiệm. Tôi tích cóp từng khoản cho việc đi hát, quảng cáo trên
Hồi trước, khi chưa phẫu thuật thẩm mỹ, tôi bị ế show. Nếu so với bây giờ, là khác nhau một trời một vực. Show diễn cả năm trong lúc ấy chắc chưa bằng show diễn 1 tháng thời điểm này. Đấy là tính về số lượng! Khi thấy mình bị chùn xuống, chẳng còn mấy người quan tâm, tôi cũng hay dùng nickname khác để tự bình luận trên facebook của mình. Đôi khi người ta chẳng quan tâm đến bình luận đó là gì, người ta chỉ nhìn vào số lượng like và comment để đo lường sự nổi tiếng của người nghệ sĩ. Khi ế show quá, tôi đã làm thế. Còn bây giờ, quá bận để nghĩ đến chuyện tự comment. Cũng may mà được các fan thương tình, họ comment và like hình ảnh, thông tin của tôi rất nhiều. Đôi khi, thấy họ làm thế vì mình, tôi thích lắm!
Tôi tự hào vì mình có thể làm cho bố mẹ tự hào. Dù không khen trực tiếp bao giờ, nhưng tôi biết bố mẹ rất hay khoe về con trai với hàng xóm. Có lần, bố tôi lên facebook thấy một bạn nào đó cover bài hát của tôi, thế là ông đã vào chia sẻ rằng nên hát thế này, thế kia, khi đã cover bài của Đức Phúc thì phải hát cho hay, không lại làm ảnh hưởng đến tôi. Bố mẹ vẫn thế, cứ hiền lành, chân chất như vậy. Làm được gì cho bố mẹ lúc này, tôi cũng đều tình nguyện thực hiện. Bởi vì mình còn trẻ, bố mẹ thì đã già. Tiền có thể kiếm được nhưng bố mẹ thì có sống mãi với mình đâu!
Người ta hỏi tôi có yêu và nghĩ đến chuyện kết hôn, sinh con chưa? Tôi chưa từng trải qua một mối tình nào cả. 22 năm qua, tôi vẫn ế! Tôi không ngại nói ra điều này, vì đó là sự thật! Yêu đơn phương thì có, một phần vì tính cách, phần khác, tính chất công việc ca sĩ rất khó để tìm người yêu phù hợp. Nhưng tôi quan niệm, cái gì đến thì sẽ đến, tình cảm là duyên, mình có gượng ép cũng chẳng được gì. Còn về chuyện lấy vợ, sinh con cho bố mẹ được ẵm bồng, em trai tôi sẽ làm. 36 hoặc hơn số tuổi này, chắc lúc ấy tôi mới kết hôn. Tôi nghĩ, mình sẽ lập gia đình muộn bằng hoặc hơn cô Mỹ Tâm.
Theo Helino/Trí Thức Trẻ
Hành động của Đức Phúc tại cánh gà một chương trình truyền hình đã vô tình hé lộ tình cảm mà nam ca sĩ trẻ dành cho người thầy.